Tiếng sấm lấp đi tiếng của anh.
Hạ Băng Khuynh phía trc k có dấu hiệu dừng lại.
Mộ Nguyệt Sâm k dừng, sợ cô chạy bậy nguy hiểm, cũng theo sau cô chạy trong mưa.
“Ầm---”
Chớp ngang qua, tiếng cực lớn rơi trên đỉnh đầu họ.
Hạ Băng Khuynh bị dọa đến loạn, mắt nhìn lên, kết quả đầu đụng cây lớn trước mặt, đạp phải cành cây té xuống đất.
“A---” Cô kêu thảm, não và mông cùng lúc bị thương.
Mộ Nguyệt Sâm ở sau đi lên, quỳ xuống kéo cô khỏi đất, nhanh chóng cởi áo khoác, đắp lên đầu cô, ôm cả người cô: “Kêu đừng chạy k nghe, té rồi biết đau rồi đúng k!”
Hạ Băng Khuynh cúi đầu bĩu môi, nhỏ tiếng nói: “Mưa lớn vậy, k lẽ đi chậm sao?”
“Ầm---”
Bên tay phát ra tiếng sấm lớn, dọa đến cô vô điều kiện xông vào lòng anh, ôm lấy eo anh, mặt áp vào ngực anh.
Nhắm chặt mắt, tim đập loạn.
Ghét sấm quá!
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn coo gái run rẩy rụt trong lòng, mắt mang ý cười, thì ra nha đầu này sợ sấm.
Đưa tay lên, ôm vai cô, cho cô cảm giác an toàn.
Tiếng tim đập thình thịch bên tai cô, mạnh mẽ, đầy sức sống.
Lòng hoang mang dần an tĩnh lại, cô thả lỏng người, mặc xung quanh mưa gió bão bùng, sấm chớp đùng đùng, đều k sợ, cảm thấy như trốn vào 1 vùng riêng, nơi đó vĩnh viễn chỉ có gió và ánh mặt trời đẹp đẽ, đi vào k muốn thoát ra.
Mưa k dừng.
Tiếng sấm vẫn tiếp tục.
Tay lớn hữu lực che tai cô, dùng bắp tay che mưa gió giúp cô, bản thân bị ướt đến k có chỗ nào là khô.
1 lúc, mưa nhỏ dần.
“Nha đầu, hay là đổi chỗ mới cho em ôm cho đủ đc k?” Giọng trầm thấp ái muội truyền đến tai ấm nóng của cô.
Mặt Hạ Băng Khuynh nóng như bỏng.
Cô đẩy anh ra: “Ai muốn ôm anh, tôi chỉ bị sấm dọa, dù phía trc là gấu đen, tôi cũng xông đến.”
“A, là vậy à, mới biết em có suy nghĩ vậy với gấu đen đó, đúng là khẩu vị nặng mà.”
“Tôi đây là ví dụ!”
Mộ Nguyệt Sâm mang ý cười cúi người đến gần tai, nhẹ nhàng nói: “Theo anh nghe, như là ám hiệu!”
Anh thẳng người, đi về trc.
“Anh---” Hạ Băng Khuynh còn muốn phản bác, nhưng vừa nghĩ đến bản thân k biết xấu hổ ôm anh, cũng k có mặt mũi đến lí luận.
Quên đi, đừng nói thì hơn.
Qua con đường mưa bùn, bọn về đến xe, trên người, dưới chân đều là bùn đất, nhìn rất nhếch nhác.
Hạ Băng Khuynh kéo áo trên người xuống, quay đầu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm đang cởi đồ, nút đã bị cởi ra, lộ ra thân hình săn chắc, cô ngạc nhiên mở to mắt, líu lưỡi hỏi: “Anh anh cởi áo làm gì?”
“Đừng căng thẳng, anh k fai muốn ngủ em, anh chỉ k muốn bị bệnh.” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ nhàng nói, cởi nửa còn lại.
“”
Hạ Băng Khuynh câm nín, ngại ngùng dời mắt đi.
Cái gì chứ, lời này nghe như châm biếm cô.
“Em k cởi sao?” Mộ Nguyệt Sâm mở điều hòa lên, để áo lên đó.
“Hừ---” Hạ Băng Khuynh hừ 1 cái: “Tôi k muốn bị người ta nói thành lạt mềm buộc chặt.”
Mộ Nguyệt Sâm ngây người, chiêu này giết cũng quá nhanh.
Anh mím môi, nổ máy lái khỏi khu rừng.
- -------- ----------