Mộ Nguyệt Sâm cười khổ, thở 1 hơi: “Vậy em có thể chuyển lời đến sinh vật tên Hạ Băng Khuynh, trí tuệ của cô ấy khiến người khác lo lắng.”
“Vậy cũng phiền anh nói với sinh vật tên Mộ Nguyệt Sâm, k cần anh lo, sau này anh đi đường cầu của anh, tôi đi đường rợp nắng tôi!”
Anh cười trêu 1 tiếng: “Bé ngốc cũng biết chọn đường đó!”
Hạ Băng Khuynh ở trc đột nhiên dừng lại, dùng tay chỉa đèn vào mặt anh.
Ánh sáng chói mắt khiến Mộ Nguyệt Sâm quay mặt, né đi, bắt tay cầm đèn pin của cô, che ánh sáng lại, bốn phía lại tối đen.
“Buông tay tôi ra, đừng tưởng tôi dễ ức hiếp.” Cô dùng sức kéo đèn pin ra, ngực phập phồng mạnh mẽ.
“Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, em nghĩ đến lỗi sai của em chưa?” Mộ Nguyệt Sâm cố gắng để cô hiểu, cả chuyện này cô k lí trí cỡ nào.
“Anh nói tôi đáng thương? Lai nói tôi đáng hận?” Hạ Băng Khuynh tức muốn phun máu.
“Sự thật là vậy!”
Lúc nãy bị nói đến xấu xa vậy, rất không dễ bình tĩnh lại chút, bây giờ anh lại dùng lời nói châm chích cô, trong nhất thời, cô mất lí trí xông lên tức giận la: “Vậy anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi kém cỏi vậy, giả bộ đơn thuần, tại sao cứ thế bước vào cuộc đời tôi?”
Nếu anh k cứ thế bước vào thế giới của cô, cô sẽ k yêu anh, cũng k yếu đuối vậy, k chịu đc nửa câu nói của anh.
Lòng quá khó chịu, nước mắt nhịn quá lâu rơi xuống.
Ánh sáng lóe lên xuyên qua giữa những ngón tay anh, làm cho cô hiện lên rất đáng thương, oan ức, nhưng mặt nhỏ là quật cường.
Nhìn cô, mắt anh ngày càng sâu, đột nhiên, anh dùng sức, kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, hơi thở ấm áp nóng bỏng phủ lên tai cô, thấp giọng nỉ non: “Vì anh muốn em làm vwoj anh!”
Giọng anh ôn nhu mà ấm áp, cần thận, mà cũng đầy thâm tình.
Lòng Hạ Băng Khuynh bị tác động trúng.
Lệ trong mắt trở nên sáng hơn, chữa trị cho tim cô, làm ấm máu huyết của cô.
Anh nhẹ vỗ đầu cô, nói tiếp: “Vợ anh k thể ngốc vậy, k thể coi anh là nam nhân dung tục, càng k thể cho mình là nữ nhân dung tục, thế giới này nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, coi em nhìn nhận nó thể nào.”
Dù cô có vô ý gây sự thế nào, cãi nhau đấu khẩu thế nào, anh cũng cảm thấy đó là 1 cảnh sắc trên con đường cùng già đi của anh, cô vẫn cứ ở đó, anh biết đời này bản thân k thể buông cô ra.
Hạ Băng Khuynh mở to mắt, k biết phải trả lời thế nào.
Cô xấu hổ rồi, đẩy anh ra: “Ai nói muốn gả cho anh, kiện nghị anh tìm robot làm vợ, vậy thì sẽ như ý anh, anh muốn cô ấy cười, cô ấy sẽ cười, muốn cô ấy khóc sẽ khóc, quá tốt rồi, vậy mới là cặp đôi hoàn hảo!”
Nói xong, cô bị về trc, miệng cong lên nụ cười ngọt ngào, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều, khó chịu lúc nãy đều bị xóa sạch, k đau nữa, 1 chút cũng k đau.
Mộ Nguyệt Sâm mím môi mỏng, thần sắc cao lạnh theo sau cô.
Sấm trên không trung ngày càng nhiều, lâu lâu có chớp ngang trời.
Đây là dấu hiệu mưa lớn.
Hạ Băng Khuynh bước nhanh hơn, cô k muốn ướt như chuột lột.
“Lộp bộp---”
1 giọt mưa lớn rơi trên mũi cô.
Chớp mắt, mưa lớn rơi xuống, trong trừng gió lớn thổi tới, tring không trung sấm chớp ầm ầm, như là hình thức mở màn bằng nhạc giao hưởng.
Hạ Băng Khuynh dùng cặp che đầu, chạy trong mưa.
“Em đừng chạy, cẩn thận té!” Mộ Nguyệt Sâm ở sau la.
- -------- ----------