Nói xong, cô k đáp, anh cũng đi rồi.
Tiếng bước chân dần xa.
Hạ Băng Khuynh dựa trên cửa, từ từ kéo cửa ra, nhìn bóng anh rời đi, lòng đột nhiên chua xót, như là ngàn con kiến đang cắn, hô hấp cũng khó khăn.
Anh đi gặp người phụ nữ đó rồi.
Còn k đợi đc đi gặp nữa.
Cũng đúng, cô vô vị vậy, sao có thể cùng anh chơi trò người lớn, trên đời này phụ nữ có thể thỏa mãn anh có rất nhiều, mà cô, tính là gì chứ.
Lòng từng chút chìm xuống đáy hồ, bị nước lạnh bao vây, từ từ bên đau đầu, cũng quên bản thân.
K biết đứng bao lâu, cô lê đôi chân thon rời phòng nghỉ, cầm cặp mình, nhìn bánh trên bàn, nghĩ đến tâm ý đơn thuần nhiệt huyết lúc đó, cảm thấy mỉa mai.
Đi qua, cầm bánh kem lên, nhẹ nhàng ném vào thùng rác.
Như ném tim mình vậy, bị xem là rác mà xử lý.
Nhìn bánh kem nát thành đống, mắt cô đỏ lên.
Đợi đến khi Mộ Nguyệt Sâm xử lý xong, về phòng, Hạ Băng Khuynh đã đi lâu rồi.
Thấy bánh kem bị ném vào thùng rác, lòng anh thắt lại.
Nha đầu k có não này!
Cầm áo khoác và chìa khóa xe, anh đi tìm cô, gọi cho cô, rõ ràng gọi đc, cô lại k nhận.
Sắc trời dần tối.
Hạ Băng Khuynh đeo cặp đi dạo trên đường, mắt đỏ lên, ướt rồi, lại khô rồi.
Điện thoại trong cặp cứ vang lên.
Cô ngồi bên cầu, nhìn màu sắc đa dạng của dòng xe qua lại mà ngây người, như là ngoài ngây người, k thể làm gì nữa.
Đã nói dũng cảm theo đuổi, nhưng bây giờ cô yếu đuối như rùa chui vào trong mai.
8h rồi, cô bắt xe về Mộ gia.
“Băng Khuynh tiểu thư về rồi.” Quản gia ra đón.
“Uhm” Hạ Băng Khuynh bất lực đáp 1 câu.
“Tam thiếu ở ngoài tìm cô, tại sao k bắt máy của cậu ấy, cậu ấy rất lo lắng!” Quản gia theo sau, thay Mộ Nguyệt Sâm nói vài lời tốt.
“Kêu anh ta đừng lo.” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng đáp, đi lên lầu.
Quản gia thở dìa, đang tốt tại sao lại vậy?
Hạ Băng Khuynh về phòng, đến cơm tối cũng k ăn, k tắm, nằm lên giường liền ngủ.
Tối tối, Mộ Nguyệt Sâm ở ngoài gõ mấy cái, cô coi như k nghe.
Người nếu muốn mù, tự nhiên sẽ mù, nếu muốn điếc, tự nhiên cũng sẽ điếc.
Sáng sớm hôm sau, cô theo hành lang bị anh kéo lại.
“Chúng ta cần nói chuyện!” Mộ Nguyệt Sâm hai tay bỏ túi, nhìn mặt cô.
“Nói gì?” Hạ Băng Khuynh cụp mắt, chơi móng tay.
“Khương Viên cô ta---”
“Tôi k có hứng thú nghe chuyện các người.” Hạ Băng Khuynh ngắt lời, ngẩng đầu: “Thực ra hôm qua đến tìm anh, là muốn xin lỗi chuyện tối hôm trc, tôi k nên chọc anh vậy, xin lỗi! Ngoài ra, anh k thích bánh kem dâu tây, tôi vứt giúp anh rồi.”
“Hạ Băng Khuynh!” Mộ Nguyệt Sâm động tay kéo cô.
Hạ Băng Khuynh mẫn cảm lùi 1 bước, né khỏi tay anh: “Tôi xuống lầu đây!”
Cô nhanh chóng từ người anh chạy qua.
Ăn sáng xong, Mộ Nguyệt Sâm lên tiếng đưa cô đi học, Hạ Băng Khuynh k từ chối.
Lúc đi qua 1 con đường rẽ, anh đột nhiên đổi đường, đi đến 1 khu rừng.
“Sao chở tôi đến đây?” Hạ Băng Khuynh nhìn ra ngoài, tay khẽ kéo cửa.
“K cần phí sức, cửa anh khóa rồi!” Nhàn nhạt, k có cảm xúc gì trong lời nói.
- -------- ----------