“Khương tổng---” Trác Tùy Hàng nhanh chóng chạy vào, nhìn tình trạng trước mắt mà mất hết sức lực.
Mộ Nguyệt Sâm mặt đặc biệt khó coi.
Hạ Băng Khuynh khó xử muốn xuống khỏi người anh, bị anh ấn chặt eo k động đậy đc.
“Mộ Nguyệt Sâm, thả em xuống!” Cô thấp giọng kháng cự, trừng mắt với anh.
Sắp xấu hổ chết rồi.
Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm lời cô, còn ấn đầu ngẩng lên của cô vào lòng.
Người phụ nữ trước cửa đang ngạc nhiên bình tĩnh lại.
Cô mặc áo ren đen, phía dưới là váy đồ cạp cao đến eo, trên vai khoác áo trắng, chân mang cao gót đen 12 phân, trang điểm tự nhiên, thân hình thon cao, khí chất xuất chúng, nhìn vào là biết nữ cường nhân từ danh môn ra.
“Mộ tổng, có nhã hứng quá!” Cô chớp mắt xinh đẹp nhìn anh, môi đỏ nhả ra mấy chữ, nghe thế nào, câu này cũng mang ý vị thâm sâu.
“Khương tổng, ngài vẫn nên ra phòng khách ngồi chờ tí.” Trác Tùy Hàng đi đến trước 1 bước, ngăn ánh nhìn của Khương Viên.
Cô cô này cũng khiến người khác đau đầu.
Khương Viên nghiêng người qua bên, bạo gan tiếp tục nhìn Mộ Nguyệt Sâm, giả bộ ngây thơ nũng nịu nói: “Honey, em qua kế bên đợi anh sủng hạnh nha, nhanh lên!”
“Ra ngoài.” Mộ Nguyệt Sâm cho cô 2 chữ rõ ràng.
“Ok!” Khương Viên cười làm tay ok với anh: “Em đi ngay, đúng rồi, đừng cho hết tinh lực cho em gái này, để lại cho em, người ta đang cảm thấy nóng người, hahaha”
Trác Tùy Hàng áp người qua, cảnh cáo: “Khương tổng nếu k muốn chết, thì đi nhanh.”
“Haizz---” Khương Viên liếc Trác Tùy Hàng 1 cái, bĩu môi: “Nam nhân các người, đều có mới nới cũ, cầm quần lên liền k nhận người, đều k biết thương người ta, ài, lòng vỡ tan rồi.”
“Mời” Trác Tùy Hàng bất lực cười với cô.
Khương Viên từ tốn quay người, đạp lên cao gót rời đi.
Trác Tùy Hàng nhanh chóng đóng cửa.
Trong phòng làm việc, im lặng.
Đầu Hạ Băng Khuynh trống rỗng, lời người phụ nữ lúc nãy nói cô đều nghe thấy.
Nhưng người phụ nữ có thể vào phòng làm việc của anh mọi lúc.
1 người nói là tình cũ của anh.
1 người cùng anh có quan hệ ái muội.
Trời ơi!
Cô muốn chiến tranh lạnh, dùng sức tay chân, k quan tâm gì muốn thoát khỏi lòng anh.
Anh giữa thanh thiên bạch nhật hẹn phụ nữ làm chuyện ấy trong công ty, mà cô còn ngốc nghếch, tự nghĩ là anh chỉ xúc động với mình, với lại còn có thể khắc chế được nam nhân của mình.
Ai ngờ, anh ở sau lưng tìm phụ nữ khác phát tiết.
Hạ Băng Khuynh đột nhiên cảm thấy hành động của bản thân hôm nay thật ngu ngốc.
“Em đang nghĩ gì?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, liền khẳng định cô đang nghĩ bậy.
“K gì, em đi rửa mặt!” Hạ Băng Khuynh thấp giọng, sờ mặt, quay người vào phòng nghỉ.
“Nha đầu, k fai như e nghĩ---”
“Ầm---”
Trả lời anh là tiếng đóng cửa.
Mộ Nguyệt Sâm xoa thái dương, đứng dậy, xoay tay nắm cửa, phát hiện cô khóa rồi, quay qua gõ cửa: “Mở cửa ra đi!”
Bên trong k trả lời.
Anh lại gõ 2 cái: “Nha đầu, em ngoan, mở cửa trc đc k?”
Bên trong vẫn k tiếng động, a biết cô nghe thấy, chỉ là k muốn thấy anh.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, gõ lên đó, suy nghĩ rồi nhìn cửa nói: “Em ở trong nghỉ trc, anh có chuyện xử lý, lập tức về, đừng 1 tiếng k nói chuồn đi, nghe không.”
- -------- ----------