Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 269





Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter



*********************************



Thẩm Anh Nhược hết nhìn Thẩm Hi Hòa rồi lại nhìn Thẩm Nhạc Sơn, Thẩm Nhạc Sơn gật đầu.

Không hiểu sao Thẩm Anh Nhược c3hợt thấy tức giận, buột miệng: “Chẳng phải hôm ấy a tỷ cũng bị đẩy xuống

thuyền đó thôi?”

ai bị đẩy xuống thuyền? Còn1 không phải do mật thám mà Tiêu thị cài cắm từ mười năm trước gây ra?

Thẩm Anh Nhược phát hiện Thẩm Nhạc Sơn đang tức9 giận, cũng nhận ra mình đã lỡ lời, chuyện này vốn do mẫu

thân mình gây ra, nàng ta không nên kích động, nhưng vẫn ngoan cố k3hông muốn cúi đầu.

“Khi ấy, ta và Linh Lung cũng giống như người và Đàm thị vậy. Người có chắc nếu có ngày Đàm thị mu8ốn gài bẫy

ngươi, ngươi có thể tránh được không?” Thẩm Hi Hòa không giận, Tiêu thị và Linh Lung đều đã chết, nàng đã báo

thù xong xuôi.

Mặc khác, nếu không bị Linh Lung đẩy xuống thuyền, nàng cũng sẽ không có duyên trùng sinh, dung hợp với

Thẩm Hi Hòa, cũng không lấy được Tiên Nhân Thao, rồi nhờ vậy mà có được Thoát Cốt Đan. Nếu không có Thoát

Cốt Đan, dù ngày ấy không rơi xuống nước thì giờ này e là nàng cũng chẳng còn sống được bao lâu,

Tái ông thất mã, thành thử nàng đã sớm quên chuyện ngày hôm ấy.

Thẩm Anh Nhược nhìn Đàm thị đứng bên cạnh mình, không thể không thừa nhận nếu Đàm thị muốn hãm hại

mình, mình sẽ phải chịu tổn thương trí mạng. Nàng ta lớn lên bên cạnh Đàm thị thì Thẩm Hi Hòa cũng lớn lên bên

Linh Lung.

“Ta không thích người nhưng cũng không ghét.” Thẩm Hi Hòa dứt khoát nói thẳng, “Ta biết người khao khát điều

gì, nhưng người đã quên thân phận của mình, ngươi không chỉ là con gái của phụ thân mà còn là cháu gái bị hạ.

Người đừng quên mình có mặt trên đời bằng cách nào, năm đó bệ hạ có thể lợi dụng mẫu thân người thì sau này

cũng có thể lợi dụng ngươi.”

Thẩm Anh Nhược bừng tỉnh, ánh mắt dại ra, dường như đã mất hồn mất vía, bước chân loạng choạng, được Đàm

thị đỡ lấy.

Đàm thị xót xa: “Quận chúa, xin đừng quá nặng lời.”

Sự thật quá tàn nhẫn, mấy năm nay tuy Hữu Ninh để không hẳn là đặc biệt sủng ái Thẩm Anh Nhược nhưng cũng

không để nàng ta thiếu thốn thứ gì, là người thân duy nhất nhớ đến nàng ta.

“Ta không bảo rằng bệ hạ đối xử tốt với người chắc chắn vì muốn lợi dụng.” Rốt cuộc Thẩm Hi Hòa vẫn mềm lòng,

“Có lẽ ông ta cảm thấy áy náy cũng không chừng. Người tưởng rằng bệ hạ thật lòng yêu thương mình, nhưng cái

gọi là thật lòng chẳng qua là vì người và chúng ta không thân, bằng không, người nghĩ bệ hạ còn thật lòng yêu

thương mình như trước sao?”

Thẩm Anh Nhược níu lấy Đàm thị, dáng vẻ hoang mang như một đứa trẻ lạc, mắt rưng rưng lệ, tràn đầy bối rối.

“Từ khi ra đời, ngươi đã được bệ hạ che chở, đó là vì phụ thân không chào đón người nên bệ hạ mới thật lòng yêu

thương ngươi.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nói, “Ngươi không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa, lại thông minh

hơn người, hắn phải biết chúng ta và bệ hạ sẽ có một ngày không đội trời chung. Bây giờ người không thiếu vinh

hoa phú quý, sau này cũng thế.”

Dù người chiến thắng cuối cùng là Hữu Ninh để hay là Thẩm gia đi nữa, Thẩm Anh Nhược chỉ cần duy trì trung

lập, bọn họ sẽ không làm hại nàng ta, Hữu Ninh để cũng sẽ không để nàng ta bị liên lụy, dù Thẩm gia có rơi vào

cảnh chém đầu cả nhà đi nữa, cùng lắm thì học theo Tiêu Phủ Hành đổi sang họ mẹ là được.

Thẩm Anh Nhược không kìm được mà rơi lệ.

“Cả ta lẫn phụ thân đều chưa từng VÌ xuất thân mà giận cá chém thớt với ngươi.” Thẩm Hi Hòa nói tiếp, “Những

người nên tự hỏi lòng mình, nếu bây giờ bắt ngươi cắt đứt tình thân với bệ hạ, lại phải là mặt lá trái với bệ hạ để

được phụ thân quan tâm, tựa như sau này ta sẽ làm, liệu người có làm được không?”

Trong gió rét căm căm, Thẩm Anh Nhược há hốc miệng, rất muốn nói mình làm được nhưng lại không tài nào thốt

nên lời, vì lý trí mách bảo rằng nàng ta không làm được như vậy!



Đúng như Thẩm Hi Hòa nói, cho đến giờ phút này, hắn là tình thương yêu của Hữu Ninh để dành cho nàng ta

không có ý lợi dụng trong đó, chỉ là muốn quan sát mà thôi. Hữu Ninh để đón nàng ta vào cung, để nàng ta làm

thư đồng của công chúa, cho nàng ta đi học, là người duy nhất không quên sinh nhật nàng ta.

Nàng ta kính trọng và biết ơn Hữu Ninh đế, không thể làm một kẻ lòng lang dạ sói, vì muốn được phụ thân quan

tâm mà làm trái lương tâm, cho rằng Hữu Ninh để tốt với mình chỉ để sau này có thể lợi dụng.

Nàng ta chưa quan trọng đến mức đó, nếu Hữu Ninh để thật sự có ý đó thì sẽ không để Thẩm Hi Hòa vào Kinh,

Hữu Ninh để đồng ý để Thẩm Hi Hòa vào Kinh tức là thừa nhận Thẩm Nhạc Sơn không hề có tình cốt nhục với

nàng ta, nhưng vẫn đối đãi với nàng ta như trước, ban thưởng dịp lễ tết cũng không thiếu thứ gì.

“Là ta… đứng núi này trông núi nọ…” Thẩm Anh Nhược gần như dùng hết sức mới thốt ra được câu này.

“Bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa muộn.” Thẩm Hi Hòa hạ rèm xuống, “Sau này an phận mà sống, phụ thân đã nói sẽ

không để ai khi dễ ngươi.”

Thẩm Nhạc Sơn khẽ thở dài, cũng nói một câu: “Con hãy tự lo liệu đi.” Thẩm Anh Nhược nhìn theo chiếc xe ngựa

đi xa dần, nước mắt tuôn trào, khi không còn ai khác, nàng ta không kìm được mà nhào vào lòng Đàm thị òa khóc.

Đàm thị nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, một lúc lâu sau, Thẩm Anh Nhược mới nghẹn ngào: “Ta không bằng a tỷ…”

“Quận chúa tài trí hơn người, người thường không thể sánh bằng.” Dù là tâm phúc của Thẩm Anh Nhược, Đàm thị

cũng không khỏi tán thưởng Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Anh Nhược luôn khao khát được phụ thân quan tâm, cũng chính là tranh giành lợi ích với Thẩm Hi Hòa,

Thẩm Hi Hòa chưa từng vì chuyện này mà trách móc nàng ta, cũng không vì Tiêu thị mà giận cá chém thớt với

nàng ta, như vậy là đã khoan dung với nàng ta hai lần.



Thẩm Anh Nhược quên mất tình cảnh của bản thân, quên mất mình còn dính dáng đến Hữu Ninh đế, gặp ai khác

thì đã lấy chuyện này mỉa mai nàng ta, có khi còn lăng mạ đến mức khiến nàng ta nhục nhã muốn chết.

Nhưng Thẩm Hi Hòa không làm thế, trái lại còn nhẹ nhàng nhắc nhở, lần thứ ba khoan dung với nàng ta. Cuối


cùng, Thẩm Hi Hòa thừa nhận lời hứa hẹn của Thẩm Nhạc Sơn rằng sẽ không để người khác khi dễ Thẩm Anh

Nhược, đây là lần thứ tư.

Nếu đổi lại là nàng ta, Thẩm Anh Nhược tự hỏi mình có làm được như Thẩm Hi Hòa không, không riêng gì nàng

ta, e rằng trên đời không mấy ai làm được như thế.

Nàng ta tự nhận mình có đủ công dung ngôn hạnh, cho dù không tốt bằng Thẩm Hi Hòa thì cũng không thua kém

là bao, nhưng hôm nay mới biết đức hạnh và lòng độ lượng của mình đều thua xa Thẩm Hi Hòa.

“Con việc gì phải nói thế với nó?” Về đến quận chúa phủ, Thẩm Nhạc Sơn sánh vai đi cùng con gái vào trong, khẽ

thở dài một tiếng.

“Thì cũng như phụ thân nói với nàng ấy đừng nên nghĩ nhiều ấy, thà đau một lúc rồi thôi.” Thẩm Hi Hòa đáp,

“Nếu không nhắc nhở, một hai lần nàng ấy còn giữ được lý trí, không bị người ta lợi dụng, không bị châm ngòi ly

gián, nhưng ba bốn lần thì chưa chắc sẽ không dao động.”

Nói vậy với Thẩm Anh Nhược quả thật có hơi tàn nhẫn, nhưng nàng ta cần biết tình cảnh của mình, đây là nàng

còn mềm lòng, bằng không nàng sẽ khiến Thẩm Anh Nhược tin rằng người thân duy nhất còn nhớ đến mình thật ra

còn có ý đồ khác.



“UU lương thiện.” Thẩm Nhạc Sơn cười lấy lòng.

Để Thẩm Anh Nhược triệt để cắt đứt tình nghĩa với Hữu Ninh để mới là cách tốt nhất diệt trừ tận gốc khả năng Thầm Anh Nhược ngả

về phía Hữu Ninh để. Tuy rằng bọn họ không thân thiết với Thầm Anh Nhược nhưng dù gì cũng là máu mủ ruột rà, nếu có ngày Hữu

Ninh để quyết tâm lợi dụng Thầm Anh Nhược, bọn họ ít nhiều sẽ bị cản trở.

Nên đề Thẩm Anh Nhược sớm đề phòng Hữu Ninh để mới phầi.

Nhung rát ouốn Thẩm Hi Uào vên thuơng tinh Thảm Anh Nhwgo nên l-hông qumó năng lài