Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 268





Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter



*********************************



Một khắc sau, Thẩm Hi Hòa hay tin Thẩm Anh Nhược rơi xuống hồ, Thẩm Nhạc Sơn cũng biết chuyện cùng một

lúc, hai cha con l3iếc nhìn nhau, lúc này tiệc đã gần tàn, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Hi Hòa từ biệt khách khứa, sau

đó được Hữu Ninh để triệu k1iến đến đại điện.

Hôm nay Hữu Ninh để chỉ có mặt tượng trưng trong chốc lát rồi lại đi xử lý chính vụ nên đến sớ9m hơn cha con

Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Anh Nhược đã thay y phục, tóc cũng đã lau khô, quỳ bên cạnh là Chiêu vương Tiêu 3Trường Mân.

“Sùng A, vừa rồi A Nhược ngã xuống nước, Nhị Lang đã cứu con bé lên.” Hữu Ninh để nói ngắn gọn một c8âu

nhưng chứa đựng đầy ẩn ý. Triều đại này không quá hà khắc với phụ nữ, quả phụ có thể tái giá, các nữ lang chưa

xuất giá có thể cùng đàn ông cưỡi ngựa đạp thanh, túm năm tụm ba cũng không sao, nhưng vẫn chưa thoáng đến

mức xem nhẹ việc tiếp xúc da thịt.

“Đã tìm thái y chưa?” Thẩm Nhạc Sơn hỏi.

Thẩm Anh Nhược nao nao, nàng ta cứ ngỡ Thẩm Nhạc Sơn thoạt tiên sẽ chỉ trích mình vì sao lại rời tiệc, hoặc hỏi vì

sao lại một mình chạy đến bờ hồ làm gì, hoặc là vì sao lại ngã xuống nước,

Nàng ta cúi đầu đáp: “Thái y nói không sao ạ.”

Nàng ta được cứu kịp thời, chỉ cần uống thuốc phòng cảm lạnh, đêm nay cẩn thận đừng để nhiễm lạnh, sáng mai

nếu không thấy rát họng đau đầu thì không sao.

Thẩm Nhạc Sơn khẽ gật đầu: “Sao con lại ngã xuống nước?”

“Con thấy buồn chán nên ra hồ hóng gió, bị một con mèo hoang làm giật mình nên mới ngã xuống nước.” Thẩm

Anh Nhược kể chi tiết.

Thẩm Nhạc Sơn nghe vậy thì quay sang nhìn Tiêu Trường Mân cũng đã thay y phục: “Sao điện hạ lại tình cờ thấy

được tiểu nữ ngã xuống nước đúng lúc quá vậy?”

Tiêu Trường Mẫn đường hoàng nói: “Lúc huyện chủ đi học trong cung, hai ta khá thân, hôm nay thấy huyện chủ

một mình rời tiệc, tiểu vương có ít quà đem từ Hà Nam về, định tự mình tặng cho huyện chủ.”

Bên cạnh hắn là một nội thị đang bừng khay, trên khay là một chiếc quạt thêu theo lối Biện Kinh, Thẩm Anh Nhược

giỏi thêu thùa, món quà này không có gì khác người.

“Trong cung sao lại có mèo hoang được?” Thẩm Hi Hòa quay sang hỏi “Y phục huyện chủ thay ra đâu?”



“Trẫm đã bảo Lưu Tam Chỉ điều tra rồi.” Tất nhiên Hữu Ninh đế cũng biết trong cung không thể có mèo hoang.

Cung nữ đem y phục cũ của Thẩm Anh Nhược đến, chủ yếu là áo choàng và áo ngoài, Thẩm Hi Hòa cầm lấy áo

choàng, làm như tìm kiếm gì đó, thực chất là ngửi thử, vì thấm nước nên mùi hương trên áo đã nhạt đi nhiều,

nhưng nàng vẫn ngửi được một mùi hương lạnh lẽo, rất giống mùi kinh giới.

Mèo rất thích mùi kinh giới, con mèo nào nghe được mùi này cũng sẽ nhào tới, chẳng trách con mèo kia lại lao về

phía Thẩm Anh Nhược.

Thẩm Hi Hòa đặt chiếc áo xuống, hỏi Thẩm Anh Nhược: “Hôm nay có ai va vào ngươi không, hoặc là động chạm

vào váy áo của ngươi?”

Thẩm Anh Nhược có trí nhớ rất tốt: “Lúc vào cung ta gặp hai cung nữ, một người suýt bị ngã, ta có đỡ nàng ta.”

Cung nữ kia đi xuống cầu thang, tay bưng đồ đạc nên không nhìn thấy dưới chân, hình như bước hụt, Thẩm Anh

Nhược sợ nàng ta bị ngã, nhỡ làm vỡ đồ chỉ e khó giữ được mạng nên mới đỡ lấy nàng ta.

Không ngờ khi đó lại có người giở trò với áo choàng của mình!

“Ta vẫn nhớ dáng vẻ cung nữ đó.” Thẩm Anh Nhược bổ sung.



“Việc này nhất định sẽ được điều tra tỉ mỉ.” Hữu Ninh để nói, “Có điều, Sùng A này, người tình thế nào về A

Nhược và Nhị Lang đây?”

“Bệ hạ không cần hỏi vị thần, vị thần sống ở Tây Bắc, phong tục khác với Kinh thành nhiều. Cứu người vốn là

chuyện tốt, nếu Vì vậy mà kết hôn, nhỡ đâu phu thê bất hòa, chuyện tốt thành chuyện xấu. Vị thần cho rằng không

nên cổ vũ phong tục này.”

Thẩm Nhạc Sơn hùng hồn dõng dạc: “Nếu cổ vũ, sau này sẽ có bao nhiêu lang quân thấy chết không cứu, không

biết bao người dùng cách này tính kể người khác. Việc này khác gì khiến công thần nguội lạnh cõi lòng? Chính vì

trong Kinh còn giữ phong tục này nên hôm nay tiểu nữ mới bị người ta tính kể.”

Ông không bận tâm đến mở lễ nghi phiền phức kia, ông vốn là người thô kệch, chưa từng coi trọng chuyện này.

Hữu Ninh để á khẩu, rốt cuộc người chịu thiệt là Thẩm Anh Nhược, ông ta nghĩ có lẽ là do Thẩm Nhạc Sơn không

coi trọng Thẩm Anh Nhược nên cũng không bận tâm đến việc nàng ta bị người khác chỉ trỏ, chứ đổi lại là Thẩm Hi

Hòa xem, chỉ e Thẩm Nhạc Sơn đã sớm vác đao chém người.

“A Nhược, con nghĩ thế nào?” Hữu Ninh để ôn hòa hỏi.

Thẩm Anh Nhược cắn môi, nếu vừa rồi câu hỏi đầu tiên của Thẩm Nhạc Sơn không phải là hỏi nàng ta đã tìm thái

y chưa, nàng ta cũng sẽ cảm thấy Thẩm Nhạc Sơn không quan tâm đến mình, sở dĩ có thể nói vậy là do nàng ta

không phải là Thẩm Hi Hòa thôi.

Nhưng Thẩm Nhạc Sơn đã hỏi han mình như thế, nàng ta nguyện ý tin rằng ông thật lòng cho là vậy, dù người bị

hại có là ai cũng thế.

“A Nhược tạ ơn Chiêu vương điện hạ đã cứu mạng.” Thẩm Anh Nhược bình tĩnh trở lại, “Dù rằng lúc bé A Nhược

khá thân với Chiêu vương điện hạ nhưng cũng vì năm đó điện hạ từng cứu A Nhược, A Nhược xem điện hạ như

huynh trưởng, không thể lấy oán trả ơn, vì vậy mà níu kéo điện hạ.”

“A Nhược…” Tiêu Trường Mân nhìn Thẩm Anh Nhược với vẻ khó tin, cuống quýt dập đầu với Hữu Ninh đế, “Phụ

hoàng, nhị thần nguyện cưới A Nhược làm thê tử, chỉ mong A Nhược không chế, bằng lòng làm kế thất của nhi


thần.”

“Làm kế thất cũng không sao, Chiêu vương điện hạ là hoàng tử, thân phận tôn quý.” Thẩm Nhạc Sơn nói, “Nhưng

tiểu nữ tuổi còn nhỏ, e là không thể làm một kế mẫu tốt.”

Làm kế thất thì cũng thôi đi, lại còn phải làm kế mẫu, tuy rằng khen Tiêu Trường Mần thân phận tôn quý nhưng

thật ra là khen trước chê sau.

“Đã vậy thì việc này xem như cho qua, trẫm sẽ ra lệnh cho người trong cung giữ miệng, tuyệt đối không để có lời

đồn đại.” Hữu Ninh để nói, “Trẫm cũng sẽ cho người điều tra chuyện A Nhược.”

“Phụ hoàng.”

Tiêu Trường Mân còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Hữu Ninh để lườm, hắn bèn cúi đầu, mím môi không nói.

Chuyện này tạm thời kết thúc như thế, dù gì cũng là xảy ra trong cung, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Hi Hòa muốn

nhúng tay cũng không tiện, huống chi Hữu Ninh để đã đảm bảo sẽ giải thích thỏa đáng.



Ba cha con Thẩm Hi Hòa rời cung, Thẩm Hi Hòa và Thẩm Anh Nhược cùng ngồi xe ngựa, Thầm Nhạc Sơn cưỡi ngựa đi đằng trước,

đưa Thẩm Anh Nhược về Thầm phủ trước, Thẩm Anh Nhược được đỡ xuống xe, đi về phía cổng, cuối cùng vẫn không kìm được mà

ngoài nhìn Thầm Nhạc Sơn đang cho ngựa quay đầu, cất tiếng hỏi: “Phụ thân, nếu hôm nay người ngã xuống hồ là a tỷ, phụ thân cũng

sẽ bảo không cần để ý đến danh tiết ư?”

Việc này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, đương nhiên người ta không dám nhiều lời trước mặt đương sự, nhưng sau lưng

ắt sẽ nói xấu, nàng ta không quá bận tâm đến miệng lưỡi người đời, nhưng dù gì cũng chi là một người bình thường, sao có thể không

bị ảnh hưởng?

“Không.” Thẩm Nhạc Sơn quả quyết.

Thẩm Anh Nhược ngạc nhiên nhìn ông. Thầm Hi Hòa vén rèm xe lên: “Phụ thân muốn nói ta sẽ không bị người ta tính kế.”