Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 261





Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter



*********************************



“Viên ngọc này quả quý giá, ta không thể nhận được, Tào thị vệ hãy đem về đi.” Thẩm Hi Hòa từ chối.

Viên ngọc này không giống những món 3quà hai bên hay tặng nhau, những thứ quý giá thế này chỉ dành tặng

người có công to hoặc người thân thiết. Nàng không giúp Tiêu Hoa Ung việc gì1, mà quan hệ hiện tại giữa đôi bên

cũng chưa thân mật đến mức đó.

Nàng tán thưởng vẻ đẹp của nó chỉ là phản ứng bình thường khi thấy đư9ợc một vật hiếm có chứ không muốn

chiếm làm của riêng.

“Điện hạ nói viên ngọc này là quà cảm ơn quận chúa đã bôn ba nghìn dặm tìm hoa q3uỳnh cho điện hạ” Thiên Viên

vẫn tươi cười như cũ, dường như đoán được Thẩm Hi Hòa sẽ từ chối.

“Ta tìm hoa quỳnh là để trả ơn cứu mạng 8của điện hạ” Thẩm Hi Hòa nói.

Thiên Viên hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ quận chúa bảo Tùy lang quân giúp điện hạ chữa mắt không phải là vì điện hạ

đã trợ giúp quận chúa tại bãi săn ư?”

“Phải.”

“Nếu phải, vậy quận chúa đã trả xong cái ơn ngày đó, sau này quận chúa lại tìm hoa quỳnh giúp điện hạ, tính ra là

điện hạ đang mang ơn quận chúa, cũng vì lẽ đó mà điện hạ luôn nhớ mãi trong lòng, muốn đến đáp quận chúa

càng sớm càng tốt. Hiếm khi có được một viên ngọc trai đặc biệt thế này, điện hạ bèn sai thuộc hạ đem tặng quận

chúa ngay”

Thiên Viên thầm khâm phục chủ tử mình vì đã dự đoán chuẩn xác phản ứng của quận chúa, chỉ bảo hắn nói lý với

quận chúa thì hắn chịu chết: “Nếu quận chúa không nhận, điện hạ sẽ hiểu lầm rằng thứ này không hợp ý quận

chúa, ắt sẽ tìm thứ khác.”

Thẩm Hi Hòa: “…”

“Ta để Tùy A Hỉ giúp điện hạ chữa mắt, sau đó lại đi tìm hoa quỳnh đều là để trả ơn cứu mạng của điện hạ” Thẩm

Hi Hòa kiên nhẫn nói.

“Nếu vậy xin quận chúa hãy trực tiếp nói với điện hạ, thuộc hạ không thể quyết định thay điện hạ được” Thiên

Viên cung kính đáp.

Cũng được, Thiên Viên chỉ là thuộc hạ, nàng không nên làm khó hắn làm gì: “Vừa hay hôm nay ta định vào cung”

Thiên Viên cười nói “Thuộc hạ và điện hạ sẽ đợi quận chúa tại Đông cung” Đợi Thiên Viên đi rồi Trân Châu cầm

một chiếc hộp gỗ đàn chạm trổ hình chim chóc vờn quanh mẫu đơn đến, đặt viên ngọc trai vàng kim vào trong hộp

rồi hỏi ý Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, viên ngọc trai này.”

“E là không trả lại được” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc. Nàng tự nhận không phải là đối thủ của Tiêu

Hoa Ung về mặt biện luận, vả lại hắn luôn có đủ lý do. “Em đi tìm một món đồ quý để tặng lại Thái tử điện hạ”

Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

“Quà đáp lễ ạ?” Trân Châu không chắc.

Quà đáp lễ là phép tắc cơ bản, nhưng Trân Châu sợ rằng quận chúa mà tặng quà đáp lễ thì Thái tử điện hạ sẽ hiểu

lầm quận chúa có ý với hắn, đôi bên cùng có tình cảm…

“Hắn muốn nghĩ sao thì nghi, sau này hắn còn tặng quà thì em cứ chọn quà đáp lễ có giá trị tương đương” Thẩm

Hi Hòa mỉm cười, “Một hai lần thì hắn còn có thể lừa mình dối người, chứ lần nào cũng vậy thì sẽ chán ngay thôi,

khi ấy hắn sẽ hiểu ý ta“.

Nghe vậy, mắt Trân Châu sáng lên, quả là diệu kế.

Thẩm Hi Hòa quay đầu lại thì thấy Thẩm Nhạc Sơn đang nhìn mình với vẻ nặng nề. Nàng đã sớm nhận ra sự hiện

diện của ông, vì trên người ông có mùi thuốc đặc trưng do nàng điều chế. Thẩm Nhạc Sơn nhìn viên ngọc chăm

chăm, chỉ hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi đao để băm viên ngọc kia.



“Phụ thân, Tây Bắc cũng có vô số lang quân thích con gái, đầu thấy phụ thân để bụng đến thế” Thẩm Hi Hòa nhìn

Thẩm Nhạc Sơn một cách bất đắc dĩ.

“Vì con đầu để mắt đến bọn chúng, phụ thân cứ việc coi như đang xem xiếc khỉ, thú vị ra phết” Thẩm Nhạc Sơn

nói, “Đám thô lỗ cục súc ở Tây Bắc sao xứng với UU được”

Thẩm Hi Hòa: “…”

Các lang quân ở Tây Bắc thô lỗ cục súc, còn lang quân Kinh thành lại màu mè ẻo lả, theo lời phụ thân nàng thì đều

là những kẻ vô dụng cả. “Thái tử lại không giống thế, nó là kẻ lòng lang dạ thú, vậy mà con còn muốn gả cho nó”

Thẩm Nhạc Sơn nghiến răng ken két.

Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười, dáng vẻ bây giờ của phụ thân giống hệt a huynh mấy tháng trước, làm nàng buồn

cười quả thể: “Phụ thân, đã vậy phụ thân đưa UU về Tây Bắc cho rồi, cả đời không gả cho ai hết”

Thẩm Nhạc Sơn á khẩu, nói không gả con gái cũng không được, nhưng khi chính nàng muốn gả thì người phụ thân

như ông lại không đành lòng để nàng xuất giả. Con gái gả chồng khác nào khoét một lỗ trong tim ông, sao ông có

thể hòa nhã với kẻ xẻo thịt mình được?

UU lại không hiểu được nỗi lòng người làm phụ thân.

“Phụ thân thấy UU thiên vị Thái tử thấy rõ, vậy mà con còn chổi!” Thẩm Nhạc Sơn hậm hực, trước kia con gái có

bao giờ nói chuyện với ông kiểu này! Nghe Thẩm Nhạc Sơn giận cá chém thớt, Thẩm Hi Hòa chỉ biết bó tay. Thấy

ông giận dữ nghiến răng nghiến lợi hệt như trẻ nhỏ, Thẩm Hi Hòa đành nhẹ giọng dỗ dành: “UU lỡ lời, phụ thân

hăng, con gái của

ông không thể nào có lỗi được, đều là do bị người ngoài mê hoặc. “Phụ thân nói phải, là do Thái tử mê hoặc” Thấy

Thẩm Nhạc Sơn ngang như cua, Thẩm Hi Hòa đành làm trái lương tâm, nói xấu Tiêu Hoa Ung một lần. Cuối cùng

Thẩm Nhạc Sơn cũng nguôi nguôi: “Con muốn vào cung à?”

Đây là chuyện quan trọng, Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị nói: “UU vào cung để bàn bạc với Thái tử điện hạ chuyện

Tiết công”


“Bàn bạc với nó làm gì?” Thẩm Nhạc Sơn không vui, “Nếu cần thì cứ phải người đến Đông cung đưa tin là được,

chẳng phải con đã dặn Trân Châu gửi quà đáp lễ đó thôi, tiện thể nói một tiếng là được rồi”

Rõ ràng nàng chỉ cần đến Đông cung một chuyển là có thể giải quyết dứt điểm, cớ sao phải để người hầu truyền lời

làm gì, nếu ngày nào cũng năm lần bảy lượt phải người đến Đông cũng sẽ càng khiến người ngoài cảm thấy nàng

và Thái tử điện hạ tình sâu tựa biển, gắn bó keo sơn.

Thẩm Nhạc Sơn cũng tỏ ra nghiêm túc: “UU, con thật sự muốn chọn con đường này sao?” “Phụ thân, người sống

trên đời mà không có chí hướng há chẳng phải là sống hoài sống phí?” Thẩm Hi Hòa thản nhiên nói, “Xưa nay phụ

thân vẫn luôn duy trì nam nữ bình đẳng, chỉ hướng của UU là đó, chẳng lẽ phụ thân không muốn UU đánh cược

một lần?”



Ngày đồng tháng giá, tuyết trắng mênh mông, gió rét căm căm, ánh mắt Thẩm Nhạc Soơn ấm áp tựa ánh nắng ngày xuân, như thể

muốn hòa tan lớp áo băng tuyết đang bao trùm cả đất trời phản chiểu trong mặt ông, để con gái được sống trong cánh xuân về hoa nở,

không biết đến cái rét buốt mùa Đông.

“UU, con sắp cập kê, sắp trưởng thành rồi. Phụ thân không thể quyết định thay con được nữa, tuy rằng không đành lòng để con tự lập

nhưng lại không thể không ngóng trông con tự lập” Thầm Nhạc, Sơn nhỏ nhẹ, “Con đã có chí hướng như thể, phụ thân chi có thể đứng

nhìn con từ xa, dốc toàn lực che chở con, vĩnh viễn đứng sau ủng hộ con. Nhưng con vẫn nghĩ về Thái tử như lúc đầu sao?”

Thầm Hi Hòa càm động trước sự tín nhiệm và ủng hộ mà Thầm Nhạc Sơn dành cho mình, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim nàng, tựa

như chiếc lò sưởi tay nàng đang cầm vậy.

“Phụ thân, hắn có ơn cứu mạng với con, đây là chuyện cá nhân, con sẽ cố gắng đền đáp” Thầm Hi Hòa nghiêm nghị nói, “Tuyệt đối

sẽ không vì thế mà ảnh hưởng đến đại cục”