Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiết Cẩn Kiều khóc như mưa, Tiết Hoành đau lòng, vụng về dùng tay áo lau nước mắt cho nàng ta: “Đừng khóc,
người già ai mà chẳng phải chết, Tây Bắ3c vương là người đáng tin cậy, thúc tổ phụ thấy Chiêu Ninh quận chúa
cũng không phải vật trong ao, nếu nàng ta thật sự gả vào Đông cung thì thiên1 hạ này về tay ai còn chưa biết được.
Tiết gia đã bắt đầu xuống dốc, phụ thân con không thể chèo chống được Tiết gia, thúc tổ phụ chỉ mon9g có thể
gắng gượng đến lúc con cập kê, sớm ngày xuất giá. Làm con thừa tự của Nhị Lang thì sau này Tiết Hồi không thể
khó dễ con, nhưng cũng bất3 lợi ở chỗ nếu thúc tổ phụ không gượng nổi thì con sẽ phải để tang.
Thúc tổ phụ không dám tùy tiện xác định hôn sự cho con, người bình th8ường không thể bảo vệ được con, nhưng
nếu là Tây Bắc vương thế tử thì lại khác, vả lại còn có Chiêu Ninh quận chúa, con sẽ chẳng có gì phải sợ. Sau này gả
vào Thẩm gia, con phải biết nghĩ cho Thẩm gia, chứ không thể trông cậy vào Tiết gia được, Thẩm gia mới là người
thân của con.”
“Vâng.” Tiết Cẩn Kiều gật đầu nghẹn ngào, “Kiều Kiều biết rồi.”
“May mà… may mà ông trời thương xót.” Tiết Hoành vui mừng, rồi lại thở dài.
May mà Thất Nương gặp được Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An, Thẩm Vân An thật lòng muốn cưới, Tây Bắc vương
dù biết bệnh tình của Thất Nương cũng chỉ thương tiếc chứ không ghét bỏ. Một khi hôn ước đã thành, Thất Nương
xem như có nơi có chốn, ông ta có xuống suối vàng cũng có mặt mũi gặp lại thê tử quá cố.
Tiết Cẩn Kiều rất đau lòng và thúc tổ phụ – người nàng ta kính yêu nhất trần đời lại mắc bệnh nặng không thể cứu
chữa. Đại phu nói đây là tâm bệnh, vì quá nhớ nhung thê tử quá cố mà ra, không có thuốc nào chữa được.
Nàng ta không muốn mất thúc tổ phụ, nhưng cũng biết thúc tổ phụ thật sự rất nhớ thúc tổ mẫu, nhiều khi còn gọi
khuê danh thúc tổ mẫu trong giấc ngủ, thế nên nàng ta không dám nói thúc tổ phụ hãy gắng sống vì mình.
Thúc tổ phụ biết rõ phụ thân không thể chèo chống Tiết gia, biết rõ Tiết gia sẽ sa sút khi không còn mình mà vẫn
không lo lắng. Đến cả gia tộc cũng không thể khiến thức tổ phụ thiết sống, có thể thấy thúc tổ phụ đã mệt mỏi đến
thế nào, nàng ta dẫu đau lòng nhưng không muốn ích kỷ.
Nàng ta không biết thổ lộ nỗi lòng cùng ai, chỉ có thể tìm Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa ngồi trong noãn các, bất đắc
dĩ để Tiết Cần Kiều ôm mình. Hôm nay Tiết Cần Kiều vừa đến đã ôm cứng Thẩm Hi Hòa thể này, mắt đỏ hoe
nhưng không khóc, cũng không nói gì, chỉ ôm nàng không chịu buông tay.
Vì Tiết Cẩn Kiều sắp đính hôn với ca ca nên Thẩm Hi Hòa xem nàng ta như người thân, không quá bài xích với sự
thân mật của nàng ta. Thấy Tiết Cẩn Kiều đau lòng như vậy, Thẩm Hi Hòa không dám hỏi han,
sợ có sơ sẩy gì thì Tiết Cần Kiều sẽ bật khóc.
Tuy là nữ lang nhưng có lẽ vì bản thân không dễ gì rơi lệ nên Thẩm Hi Hòa rất sợ phải thấy nữ lang khóc.
“A tỷ, thúc tổ phụ sắp rời bỏ ta rồi.” Một lúc lâu sau, Tiết Cần Kiều mới cất tiếng, giọng khàn khàn,
Thẩm Hi Hòa nheo mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiết Cần Kiều, trong lòng sóng gió ngập trời.
Nếu Tiết Hoành qua đời, triều đình sẽ nổi lên sóng to gió lớn. Tiết Hoành là một trong ba tể tướng, hiện tại vị trí tể
tướng do ba thể gia nắm giữ, trong đó Thôi gia và Tiết gia có chính hiển giống nhau, lâu nay vẫn luôn bắt tay nhau
chèn ép Vương Chính.
Vị trí Trung thư lệnh mà trống thì người có khả năng được bổ nhiệm cao nhất là Vương Chính, không biết Hữu
Ninh để sẽ để ai đảm nhiệm vị trí Môn hạ tỉnh Thị trung đây.
Rất có thể Hữu Ninh để sẽ đề bạt Tiết Hồi, Tiết Hồi và Tiết Hoành không cùng chi nên không cần để tang, nhưng
năng lực của Tiết Hồi thì…
“A tỷ, ta muốn thúc tổ phụ sống tiếp, nhưng ta biết ông ấy đã quá mệt mỏi rồi.” Tiết Cần Kiều nói, nước mắt tuôn
rơi.
Nước mắt nóng hổi thấm vào y phục Thẩm Hi Hòa, khiến nàng thấy lành lạnh, Thẩm Hi Hòa không khỏi nói: