Cuộc Sống Nhẹ Nhàng Đến Khó Tả

Chương 3




Trước khi bước xuống xe, Hà Lạc Lạc có trả lời về vấn đề này:

"Nhậm Hào, bất luận em chọn lựa nghề nghiệp, hay là chọn lựa người em yêu, em trước giờ chưa từng hối hận qua."

"Vậy nếu như anh nói, anh hối hận rồi thì sao?"

Nhậm Hào thưc sự không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống của mình, nếu không có Hà Lạc Lạc thì sẽ như thế nào, một năm này anh cuối cùng cũng trải nghiệm qua, phát hiện điều đó chính là sống không bằng chết, nếu như nói mình ở bên kia đại dương xa xôi chỉ có thể lực bất tòng tâm, bây giờ nếu đã trở về, người này, mình nhất định phải cố gắng theo đuổi về.

_____

Mặc dù Hà Lạc Lạc không thể hiểu được câu nói sau cùng vào đêm qua kia rốt cuộc có ý tứ là gì.

Nhưng bây giờ cậu biết có một người cậu phải hỏi tội một phen.

Thế là vào lúc rạng sáng 5 giờ, Yên Hủ Gia ở bên này bị tiếng chuông điện thoại đoạt mệnh liên hoàn đánh thức.

Vừa mới tiếp nhận điện thoại liền bị Hà Lạc Lạc rap một tràng dài câu chất vấn, trong nháy mắt Yên Hủ Gia liền thanh tỉnh.

"Anh của cậu trở về cậu tại sao lại không nói cho tớ biết chứ?"

"Đại ca! Làm ơn đi! Là cậu tự nói bất luận có thế nào cũng không muốn nghe thấy tin tức của anh tớ."

"Yên Hủ Gia, vậy tớ cũng hi vọng cậu về sau những lúc mượn máy chơi game của tớ, hứa với tớ thời gian trả lại cũng có thể tuân thủ nguyên tắc như vậy."

"Lạc ca, tớ sai rồi..."

"Khoan đã, nói vậy là cậu và anh tớ đã gặp mặt rồi?"

Dù sao cũng là một luật sư nghiêm khắc về mặt logic, Yên Hủ Gia rất nhanh liền nắm bắt được điểm mấu chốt.

"Hai người tái hợp rồi?"

"Không phải như kiểu cậu nghĩ đâu..."

"Vậy thì như thế nào?"

"Chuyện nói ra dài dòng lắm, tớ đau đầu... không kể chi tiết đâu..."

Yên Hủ Gia: "..."

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, tiếng của Yên Hủ Gia từ đầu bên kia điện thoại truyền lại, hiếm khi mà nghiêm túc.

"Lạc Lạc, tớ không phải là thay anh trai tớ nói. Tuy rằng khi đó không biết cụ thể nguyên nhân khiến hai người tách nhau ra. Nhưng anh tớ khẳng định là không thể buông cậu xuống được, anh ấy không có tìm đối tượng mới, hai năm giao lưu vốn dĩ là định sẵn rồi, vốn dĩ là an bài cứ chầm chậm từ từ, anh ấy đột nhiên lại liều sống liều chết tăng tiến độ, sớm hơn nửa năm liền trở về, cứ cho là anh ấy chẳng nói, nhưng tớ cũng biết là anh ấy về sớm một chút là để tìm cậu."

"Hai người cậu ở trước mặt tớ ngược tớ nhiều năm như vậy, từ sớm đã là cho tớ tin vào tình yêu rồi, một năm nay không làm bóng đèn tớ cũng không quen, Vậy nên để không huỷ hoại đi khát vọng của một thanh niên đẹp trai hướng tới tình yêu đích thực là tớ, hai người vẫn nên sớm một chút tái hợp đi."

"Đừng đừng đừng, cậu vẫn nên tìm đối tượng đi xây dựng tình yêu đích thực đi."

"Nhưng mà... cậu nói là Nhậm Hào muốn tái hợp, là thật sao?"

"Tất nhiên! Là tớ! Logic vô cùng hợp lí mà phỏng đoán!"

Hà Lạc Lạc: "..."

"Yên Hủ Gia, tớ cảm thấy cậu nên suy nghĩ một chút về nguyên nhân cậu độc thân từ trong bụng mẹ."

Sự thật chứng minh rằng một tên thẳng nam ngốc nghếch thích thể hiện, kinh nghiệm yêu đương lại bằng 0 tự khai sáng cho chính mình, thực sự vô cùng vô ích.

_____

Sau đó hai người cùng dần nối lại liên lạc.

Nhưng cũng rất ăn ý với nhau mà chẳng ai nhắc lại câu "hối hận" đêm hôm đó.

Trong khoảng thời gian Hà Lạc Lạc dưỡng thương, Nhậm Hào mỗi khi rảnh đều sẽ đến mang đồ ăn cho cậu và xem xét vết thương.

Lại đến khi hồi phục hẳn rồi, vốn dĩ không còn cái cớ gì nữa, nhưng cả hai đều lựa chọn phớt lờ chuyện đó.

Cậu chấp nhận một mối quan hệ như vậy, nhưng cậu không biết như thế này được coi là gì.

Chia tay không minh bạch, trùng phùng cũng hoang đường như vậy.

Dù có nghĩ thế nào cũng chẳng thể nghĩ ra được nguyên nhân, thế là cậu quyết định xin sự giúp đỡ của một người bạn tốt.

Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn là vào đầu năm nay cùng đu Sáng tạo doanh mà quen biết nhau.

Cả hai người đều thuộc kiểu nhan khống chân chính, mê luyến những khuôn mặt đẹp hơn bất cứ thứ gì, lại còn ở cùng một nhóm là vòng cực Bắc.

Bởi vì cả hai cùng chung một pick, trong vòng fan cũng hiếm fan nam, đã vậy còn là fan nam có dáng vẻ đẹp trai nữa.

Bởi vì cùng là giống loài cùng chung chí hướng với nhau, hai người rất nhanh liền ở trên mạng làm quen với nhau.

CP của bọn họ có cái tên rất dễ nghe, gọi là Nhậm Gian Yên Hoả.

Cũng bởi vậy mà hai người họ tự xưng là hoa anh đào, mỗi lần ở thành phố tổ chức họp mặt fan cơ hồ hai người họ muốn cùng nhau hét to: 93szd!

(Nghĩa là gì thì mình chịu:((()

"Tiểu Trạch, anh không phải cũng là bác sĩ sao? Có thể phân tích giúp em mạch não của người học y các anh được không?"

"Cậu đây đúng là hỏi đúng người rồi đấy, nhớ lúc đầu ở viện y học có không biết bao nhiêu là thiếu nam thiếu nữ đầu hàng dưới quần Văn ca của cậu đấy."

"Đứng đắn một chút có được không?"

"Có phải là có liên quan tới vị bạn trai cũ là bác sĩ em từng nhắc tới trước đó không?"

"Ừm, lần gần nhất tụi em gặp mặt, vào đoạn thời gian em bị thương anh ấy rất chăm sóc em, nhưng em không biết anh ấy muốn làm gì."

"Lạc Lạc, anh cảm thấy anh ta muốn làm gì dĩ nhiên cũng quan trọng, nhưng chủ yếu nhất vẫn là em nghĩ như thế nào cơ."

"Nếu như vẫn cứ nhớ mãi không quên, vậy thì nói với anh ta a. Làm người có đôi khi da mặt cũng nên dày một chút, điểm này cậu có thê hướng anh học tập một chút, kết quả xấu nhất không phải chỉ là trở về làm người lạ thôi sao?"

_____