Cuộc Sống Nhẹ Nhàng Đến Khó Tả

Chương 2




Sau khi hỏi qua một vài câu hỏi cùng kiểm tra đơn giản, Nhậm Hào không hề ngẩng đầu lên mà viết vào trong hồ sơ bệnh án những thuật ngữ y khoa vô cùng quen thuộc nhưng Hà Lạc Lạc lại chưa bao giờ học được.

"Vết thương chờ chút nữa đi tìm y tá trực ban xử lý qua một chút, đoán chừng có lẽ phải khâu vài mũi, sau đó đi chụp CT xem xem não có bị chấn động không, sau đó cầm báo cáo quay lại tìm tôi."

Toàn bộ quá trình không có một câu nào là nói thừa, tựa như là bọn họ từ trước đến nay chưa từng biết nhau vậy.

Hà Lạc Lạc không biết trong lúc chuẩn đoán bệnh anh có nghe được nhịp tim hỗn loạn của mình không.

Ngay tại lúc cậu chuẩn bị rời đi, cậu lại nghe được:

"Chờ đã... vẫn là để tôi làm đi."

Lời vừa dứt cậu liền cảm nhận được có người nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mình.

Khí tức và nhiệt độ cơ thể mà cậu vô cùng quen thuộc bỗng nhiên ập đến, cho dù có đang trong hoàn cảnh xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng vô cùng khó chịu, cậu thế những vẫn phảng phất ngửi thấy được mùi vị trên người anh, mùi bột giặt vị chanh thơm ngát mà cậu vô cùng thích.

Mặc cho rằng Nhậm Hào đã rất cẩn thận xử lý vết thương, nhưng vẫn cứ như vậy mà không thể tránh khỏi đau nhói.

Anh nhớ rất rõ Hà Lạc Lạc sợ đau đến cỡ nào, bởi vậy cho nên cuối cùng vẫn là không yên tâm để cô y tá trẻ tuổi xử lý vết thương cho cậu.

Thế nhưng vào giờ khắc ngày Hà Lạc Lạc lại đang căng người lên chịu đựng không phát ra tiếng kêu nào. Cứ như cậu sợ rằng chỉ cần mình kêu lên một tiếng liền giống như chịu thua.

"Em thường xuyên bị thương như thế này sao?"

"Chạy tin tức xã hội mà, có rất nhiều nhân tố thực sự không đoán trước được."

"Vậy xem ra làm phóng viên các em độ nguy hiểm nghề nghiệp thực sự rất cao, đến cuối cùng thì máy ảnh quan trọng hay là mạng quan trọng a?"

Nghe thấy ngữ khí dạy bảo quen thuộc của Nhậm Hào, Hà Lạc Lạc vừa mới chịu uỷ khuất liền bất bình nổi lên.

Ai là người ngay từ lúc đầu giả vờ không quen biết cơ chứ.

"Máy ảnh, hoặc có thể nói là hình ảnh ghi chép, đối với phóng viên mà nói, nó cũng giống như giao phẫu thuật của bác sĩ ngoại khoa vậy. Nếu như có một ngày nào đó, chúng em không có cách nào ghi chép lại những điều bất bình mà em nhìn thấy, vậy chẳng khác nào ta mất đi sơ tâm và giá trị của nó, cũng giống như là bác sĩ mà không có cách nào phẫu thuật để cứu sống bệnh nhân vậy, cho nên theo một ý nghĩa nào đó, nó quả thực quan trọng hơn sinh mạng."

Hai người bọn họ chính là như vậy, giống như cây kim với màng mạch, một người rõ ràng rất lo lắng nhưng vẫn cứ thích nói móc, còn người kia thì lại hiểu sai ý, tâm lí quật cường cũng gia tăng mà tranh biện không ngừng, còn cộng thêm bệnh nghề nghiệp cùng với khát vọng muốn thắng người kia không cách nào giảm xuống được, cứ nhất định phải trình bày quan điểm của bản thân trong suốt quá trình tranh luận, nhưng cũng ẩn chưa một chút níu kéo.

Chuyện như thế này trong quá khứ khi cả hai còn ở bên nhau, xảy ra cũng không ít lần.

Nhưng dù có gập ghềnh khó khăn đến đâu, cũng cùng nhau vượt qua được.

Giày vò nhau cả một đêm, anh liền gửi cậu đến chỗ đồng nghiệp để coi chừng, chờ đến khi có được kết quả CT đã là hơn nửa đêm.

"Không có gì trở ngại cả, về nhà tịnh dưỡng quan sát, mấy ngày này cứ xin nghỉ đi. Nếu như có xuất hiện triệu chứng chóng mặt hoặc buồn nôn thì lập tức tới bệnh viện tái khám. Nhớ là trước khi vết thương kết vảy thì không được để chạm nước."

"Được, cảm ơn bác sĩ."

"Chờ một chút, anh đưa em về nhà."

"......"

Hà Lạc Lạc giờ phút này vô cùng muốn tìm một người nào đó giúp đỡ: người yêu cũ đã lâu không gặp đột nhiên đối với bạn chu đáo là thế nào.

Thế nhưng bản thân mình lại ma xui quỷ khiến thế nào vậy mà cũng vẫn theo sát anh lên xe.

Thực sự không thể chịu nỗi không khí lúng túng trên xe, Hà Lạc Lạc rốt cuộc cũng mở miệng hỏi:

"Anh về nước khi nào thế?"

"Cũng được vài tháng rồi."

"Không phải là giao lưu 2 năm sao, làm sao chưa đến một năm rưỡi liền về sớm rồi?"

"Chương trình học cùng các báo cáo định trước đó đều thuận lợi hoàn thành sớm rồi, liền quay lại."

"Còn em thì sao, được làm phóng viên như mơ ước cảm giác như thế nào?"

"Đừng nói nữa, chỉ có thể nói rằng hiện thực và lí tưởng nói chung vẫn tồn tại khoảng cách. Làm phóng viên cơ sở xã hội thực sự mệt chết, mỗi ngày đều chạy hiện trường, phơi gió phơi nắng."

"Mỗi chức mỗi nghiệp đều như vậy thôi, nếu không phải là cái gọi là ước mơ, thì cũng là vì tiền, dù sao cũng phải tìm một lý do để tiếp tục chống đỡ."

Đường phố Thượng Hải vào rạng sáng vẫn cứ như cũ mà rực rỡ ánh đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ những chiếc xe phi tốc lướt qua trong màn đêm, rất nhiều hồi ức đột nhiên lại cuồn cuộn mà quay về.

Hà Lạc Lạc rất chờ mong sự trùng phùng, trong đầu cậu thậm chí đã từng dự đoán qua vô số lần, nếu như lần nữa gặp lại Nhậm Hào, vậy thì nên khóc và nói mình không thể quên được anh, hay là phải kiên cường mỉm cười và nói rằng mình sống rất tốt.

Đồng thời cậu cũng rất sợ hãi sự trùng phùng, cậu sợ Nhậm Hào sớm đã ấn vào nút tua nhanh và thanh trừng tất cả, chỉ đem cậu thành một đoạn hồi ức trong quá khứ, lịch sự mà đáp lại.

Nghiêm túc mà nói, bọn họ trước kia ngay cả một câu nói tạm biệt nghi thức cũng không có.

"Chúng ta nên bình tĩnh lại một chút đi."

Bình tĩnh một chút này liền là 1 năm.

Nhưng cuộc sống trước nay chưa từng cho bạn cơ hội để chuẩn bị.

Vậy nhưng khi trùng phùng thực sự xảy ra, bỏ qua sự bối rối lúc mới đầu, cậu của hiện tại bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng.

"Đúng a, em mỗi lần cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền nhớ đến dáng vẻ những lần nhìn anh thức để làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, nhớ đến dáng vẻ anh sau khi làm việc ở bệnh viên mỗi ngày đều thăm phòng bệnh, khám bệnh rồi lại liên tục loay hoay làm việc mấy đêm liền, còn có lúc anh vừa mới sang Đức làm việc mệt đến mức có thể ngủ quên cả khi nói chuyện điện thoại, ngẫm lại những điều này, em liền cảm thấy trên thế giới này, người so với em nỗ lực hơn, vất vả hơn, thực sự nhiều lắm."

Nhậm Hào có chút không tự giác hai tay nắm chặt lấy tay lái:

"Lạc Lạc, em có từng hối hận không?"

_____

Cắt ngay chỗ này vừa đẹp ghê á ?