Cuộc Sống Hôn Nhân Của Người Sói Và Con Người

Chương 25: Trở về thế giới loài người




Biên giới giữa người sói và loài người.

Candy Thi và Bon Mars thì thấy thi thể đã được phủ một lớp vải, bên cạnh có vài người đứng canh gác. Nhìn thấy cô đi đến, tên lính canh liền giơ thương ra chặn lại.

“Không có lệnh của thủ lĩnh không ai được phép chạm đến thi thể.”

Vì gương mặt cô bị lớp áo choàng che khuất nên tên lính không nhận ra thân phận. Candy Thi nhẹ nhàng gỡ chiếc mũ trên đầu mình ra, để lộ thân phận thật sự của mình cho tên lính biết. Hắn ta vừa nhận ra cô, vội lui về sau.

“Xin lỗi phu nhân, thần đã đắc tội.”

“Ngươi cứ làm việc của mình đi, xác chết này cứ để cho ta xử lý.”

“Vâng.”

Candy Thi ngồi khuỵu gối xuống, cô mở lớp khăn che ra khỏi xác chết. Một mùi hôi bốc lên nồng nặc, cô lấy tay bịt mũi mình lại, không ngừng quan sát từng bộ phận trên cơ thể xác chết.

Trên cơ thể của người chết này có các đốm tím kỳ lạ, giữa lòng ngực các phần thịt đều bị tan rã để lộ ra cả xương. Nhưng các chỗ khác thì da thịt vẫn còn nguyên vẹn. Cơ thể cũng không nhìn thấy những điều bất thường. Việc này đúng là rất kỳ lạ.

Candy Thi trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu cô bỗng nhớ đến một cuốn sách y mình từng đọc. Bên trong cuốn sách có nói về tình trạng cơ thể bị mất đi một lõm thịt trên ngực. Mà tất cả những việc này đều do một loại vi rút đọc hại gây ra. Và nó có khả năng lây lan rất cao.

Lây lan?

Cô hoảng hốt lùi về sau. Nếu một người đã bị nhiễm vi rút này thì những người khác trong thế giới loài người cũng bị lây nhiễm. Kéo dài trong một thời gian dài không có thuốc chữa trị thì con người sẽ hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thế giới.

Nghĩ đến đây thôi, cô đã toát hết mồ hôi hột. Liền cho người thêu rụi xác chết, sau đó cùng Bon Mars trở về cung điện. Nhưng trước khi rời đi, cô lấy trong người ra một viên thuốc nhỏ như là viên kẹo. Cô lấy một viên bỏ vào trong miệng mình, viên còn lại đưa cho Bon Mars.

“Uống thứ này sẽ giúp cơ thể chúng ta phòng được một số loại vi rút.”



Mùi hôi từ viên thuốc bốc ra làm Bon Mars vừa ngửi thấy đã vội né sang một bên. Mùi hôi này giống như lần trước anh đã giúp cô giã thuốc. Nó khiến anh không thể chịu nổi, muốn quay đầu bỏ trốn.

“Bon Mars!!”

Candy Thi trừng mắt nhìn anh như sắp băm anh đến nơi. Uy lực của cô khiến anh phải khiếp sợ. Bon Mars không dám cãi lời, anh ngoan ngoãn ngậm lấy viên thuốc từ tay Candy Thi, nhắm mắt cố nuốt vào bên trong.

“Trở về nhà thôi Bon.”

……

Cung điện.

Song Jun và Wind mải mê nói chuyện trong phòng khách mà không hay biết Bon Mars và Candy Thi trở về. Bọn họ vừa bước vào đã nhìn thấy chị ta và Wind tươi cười. Candy Thi hơi nhíu mày, còn Bon Mars thì nhe răng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhào đến cắn bọn họ. Nhưng hành động tiếp theo của Candy Thi khiến anh phải ngây người ra.

Candy Thi đi đến khiến họ ngạc nhiên, lúng túng muốn giải thích sự việc nhưng cô lại đi phớt qua giống như chưa từng nhìn thấy họ.

“Candy em sao lại…”

“Phu nhân…”

Nhìn Candy Thi thu dọn đồ đạc, dường như chuẩn bị một chuyến đi xa. Song Jun thắc mắc đi đến bên cạnh cô.

“Candy em thu dọn đồ đạc làm gì vậy. Chuyện lúc nãy chị có thể giải thích với em tại sao Wind lại xuất hiên ở đây.”

“Được rồi chị Song Jun. Em không nghĩ việc Wind xuất hiện ở đây là một ý nghĩ tồi đâu. Anh ta có thể giúp chị xử lý việc trong cung điện.”

Tất cả đồ đạc chuẩn bị về nhà đều được Candy Thi soạn đủ. Việc trở về thế giới loài người lúc này đối với cô rất quan trọng. Vì vậy cô cần phải đi nhanh trước khi mọi chuyện diễn biến xấu hơn. Đột nhiên hình ảnh Bon Mars gom đồ lại giúp cô ý thức được một điều. Lần trở về này không thể để Bon Mars đi cùng được.



Candy Thi nhìn sang Song Jun nói nhỏ.

“Em nghĩ quê hương em đang gặp một trận vi rút, vi vậy em cần phải trở về. Nhưng loại vi rút này có khả năng lây lan nên em không muốn Bon Mars đi theo mình. Chị giúp em trông chừng anh ấy nhé.”

“Chị…”

Ánh mắt chân thành cùng sự quả quyết trong lời nói đã khiến cho trái tim Song Jun tan chảy. Không biết cách từ chối một người là như thế nào nữa. Song Jun tặc lưỡi, thở dài.

“Thôi được rồi, chị sẽ giúp em lần này.”

“Em cảm ơn chị.”

Hai người vừa nói xong, Bon Mars bên này chuẩn bị xong đồ anh hớn hở chạy đến bên cạnh Candy Thi. Anh cọ đầu vào váy cô, miệng ngậm chiếc túi ngẩng đầu lên nhìn cô với hàm ý muốn cô cầm theo đồ của mình.

Sớm biết Bon Mars không chịu ở yên trong cung điện. Nhưng cô cũng không thể đưa anh đi vì bệnh dịch lần này có lây lan, khả năng bị nhiễm bệnh cao. Còn Bon Mars vẫn trong tìm trạng thú, không thể bảo vệ tốt cho mình được. Cách tốt nhất chính là để anh ở lại đây.

Candy Thi ngồi khuỵu xuống, cô lấy túi đồ của Bon Mars để sang một bên. Hai mắt chạm nhau, cô lúc này như hóa thành một người mẹ căn dặn con:

“Anh cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, em trở về nhà một thời gian sẽ quay lại đây.”

“Ử ử…”

Bản thân sắp bị vợ bỏ rơi, Bon Mars không chấp nhận sự thật này. Anh kêu “ửng ửng” phản đối, cả cơ thể liền nằm xuống váy cô, hai chân trước bấu lấy váy làm nũng, ăn vạ.

Dù cô có đi đâu anh cũng nguyện ý đi cùng cô. Nó có nguy hiểm hay thậm chí là mất mạng anh cũng bằng, chỉ cần Candy Thi đừng bỏ anh lại một mình.

“Bon Mars à, để vợ em đi đi đừng làm loạn nữa.”