Khuya hôm đó, Lý Cường dặn dò Mạc Lệ Quyên ở nhà cẩn thận. Anh, Đình Sơn và Vệ Quốc Vệ Gia lần mò vào núi.
Mạc Lệ Quyên vô cùng lo lắng. Cô biết vào lúc này bản thân chỉ có thể giữ vững hậu phương, làm anh yên tâm làm việc.
Đám người ra khỏi cổng, những bước chân in sâu trong nền tuyết. Nhưng chẳng được mấy chốc, một đám tuyết khác từ trên cao rơi xuống, chúng phủ kín những chiếc hố nhỏ, không một dấu vết nào được giữ lại.
Đối với Lý Cường, việc khó nhất không phải là bắt lấy Trương Tố Nga và đồng bọn. Anh nắm chắc việc này.
Quan trọng nhất là cái cách mà bọn họ chọn.
Phải bắt như thế nào mới khiến cho phía quân đội cảm thấy bốn anh em có thực lực hơn người, đáng để bồi dưỡng, chứ không phải đâm đầu hoàn thành một cách quá xuất sắc, lại khơi dậy lòng nghi ngờ.
Kể cả anh, Đình Sơn hay Vệ Quốc Vệ Gia đều chưa có người nào thực sự được huấn luyện kỹ càng, nếu họ vượt trội người khác, đó là tài năng, nhưng nếu sự xuất sắc này không hợp với lẽ thường, nói không chừng cả bốn anh em đều sẽ bị cho là gián điệp.
Bị nghi ngờ là gián điệp, cả đời bốn người đừng mong có cuộc sống dễ chịu.
Kiếp này, sau khi Lý Cường và Mạc Lệ Quyên trọng sinh thì đã xảy ra rất nhiều chuyện đi lệch với quỹ đạo ở kiếp trước.
Ví dụ như, anh biết lúc này bọn buôn người sẽ đến miền Bắc, nói đúng hơn là Tây Bắc. Bởi vậy, năm ngoái khi đưa lương thực cho Hứa Lâm, anh và ba đứa nhỏ đã cố gắng làm không công để giúp đỡ cảnh sát địa phương, xem như một lời chào hỏi làm quen.
Anh biết Trương Tố Nga là mắc xích quan trọng trong đường dây buôn người. Anh đã cố gắng để ý và tìm kiếm nhưng đều không tìm được. Anh không ngờ ả ta lại đến bên này.
Điều này có lợi và có hại. Ích lợi vì gần nhà, anh muốn làm gì thì cũng dễ, nhưng trái lại, những chuyện anh làm cũng sẽ dễ dàng bị phía quân đội điều tra ra.
Bởi vậy, điều anh cần làm là phải khiến bản thân trở nên ưu tú, khiến quân đội phải vội vã mời chào, đồng thời trên người không thể có bất kì một điều bất thường nào.
Trong lòng Lý Cường đã có kế hoạch. Anh chẳng những muốn bản thân đi, mà còn muốn dắt theo cả Mạc Đình Sơn và Thái Vệ Gia, Thái Vệ Quốc.
Ba cậu nhóc này được anh huấn luyện từ nhỏ, lại có lòng sùng bái người lính, nên nhập ngũ là thích hợp nhất.
Hơn nữa, nếu ba người tiếp tục con đường học vấn của mình, khi tai nạn tiến tới thì họ vẫn đang là sinh viên năm hai. Bấy giờ, mười người sinh viên thì có bảy tám người liên luỵ đi vào, rất khó tránh thoát.
Nếu đã may mắn biết được tương lai, làm sao anh có thể trơ mắt nhìn những người thân quên đi vào vũng bùn?
Vì mọi người cũng là vì chính mình.
Tâm tư của Lý Cường lung lay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng chọn được phương án thích hợp nhất.
Lại đi xa một chút, bốn người Lý Cường thả chậm bước chân, một đội lính đang chờ đợi ở phía trước.
Hành động đêm nay sẽ có nguy hiểm, đáng lí bên trên sẽ không cho bốn anh em Lý Cường tham gia. Nhưng Lý Cường lại dựa vào thực lực thuyết phục được lãnh đạo.
Một đội lính có hai mươi người, thêm cả bốn anh em Lý Cường, tổng cộng hai mươi bốn người nhanh chóng xuất phát.
Lý Cường đi trước dẫn đường.
Đây cũng là lợi thế của anh. Đường núi nơi này vô cùng hiểm trở, nếu không có dân địa phương dẫn dắt thì quân đội rất khó khăn tiếp cận mục tiêu.
Hơn nữa, Lý Cường lại biết rõ vị trí của Trương Tố Nga, kẻ đang bị cảnh sát và quân đội truy lùng.
Lý Cường đoán được lúc anh thông báo cho Hứa Lâm việc mình thấy được Trương Tô Nga, phía trên sẽ ngạc nhiên đến mức nào. Nhưng anh sẽ không thể đoán được, Trương Tố Nga chẳng những là thành viên của bọn buôn người, ả còn là một phần tử cấp cao trong nhóm phản động.
Kiếp trước Lý Cường chỉ là một người lính bình thường nên chuyện cơ mật này anh không thể sờ tới. Cũng vì vậy mà phán đoán của anh đã bị lệch khỏi sự thật rất nhiều.
Chuyến đi này nguy hiểm hơn những gì Lý Cường nghĩ, bởi nếu là kẻ buôn người bình thường, bọn họ chỉ đối mặt với dao và súng, nhưng có cả phản động thì mức nguy hiểm đã thăng cấp lên tầng cao nhất, vì có lẽ, bọn họ phải đối mặt với cả lựu đạn và... bom!
Đêm khuya lạnh giá, hai mươi mấy người cố gắng không tạo ra bất kì âm thanh nào. Những người lính làm rất tốt, tuy anh em Lý Cường không bằng, nhưng cũng không đến nổi tệ.
Họ tránh đi những vực sâu và bụi gai, cũng tránh đi những nơi có thể xuất hiện thú dữ.
Vũ khí được buộc chặt trên cơ thể, sẵn sàng cho việc rút ra bất kì lúc nào.
Lý Cường dẫn bọn họ đi khá xa, tránh đi những đoạn dốc thẳng đứng, vòng qua những khe đá nứt.
Đến lúc này, cả đội lính mới hiểu vì sao chỉ huy cho anh em Lý Cường tham gia vào.