Lý Cường siết chặt vòng tay.
"Em, bình tĩnh, nghe anh nói."
"Anh muốn xây cho gia đình mình một cái cảng để tránh bão giông."
"Anh xây ở đây cũng được mà." Mạc Lệ Quyên phản bác.
"Nhưng xây ở trong quân đội thì sẽ vững chắc hơn rất là nhiều, Lệ Quyên, mười năm đó sắp tới rồi!"
Cả cơ thể Mạc Lệ Quyên bỗng dưng cứng đờ.
Đúng vậy, mười năm đen tối nhất trong lịch sử nước nhà sắp đến rồi.
"Nếu anh đi, nếu anh có chức vụ, nếu anh lập công thì chẳng ai dám hãm hại gia đình mình cả, lúc đó cả em và bọn nhỏ đều tuỳ quân rồi, chẳng có nơi nào yên bình bằng trong quân đội cả."
Kiếp số của quốc gia, mười năm đau thương đó đã giết chết biết bao nhiêu người, nói máu chảy thành sông cũng không quá.
Mấy năm đầu còn đỡ, mọi việc đều đúng người đúng tội, nhưng dần dần đám Cách Uỷ Hội trở nên lạm quyền, chẳng cần chứng cứ gì, chỉ cần chúng muốn thì việc gán ghép tội danh đã không phải xa lạ.
Lúc đó, nếu hắn vẫn dậm chân ở nông trường, không quyền không thế thì làm sao ngăn cản được biến cố?
Cơ thể Mạc Lệ Quyên dần mềm xuống, anh biết cô đã nghe lọt tai.
"Hơn nữa anh không phải thật sự là một thằng nhóc hai mươi mốt tuổi, anh sẽ trân quý tính mạng của mình, không liều mạng lập công như kiếp trước."
"Em yên tâm, anh sẽ không để em trở thành goá phụ, sẽ không để Bảo Dương Bảo Nghi trở thành trẻ mồ côi cha!"
Mạc Lệ Quyên nhắm mắt: "Ý anh đã quyết?"
Lý Cường gật đầu: "Đúng vậy."
Có một điều anh chưa nói rõ, ngoài những nguyên nhân mà anh đã liệt kê thì thiếu một nguyên nhân vô cùng quan trọng nhất đó chính là Thẩm Kiến Đình.
Theo dòng thời gian, lúc này Thẩm Kiến Đình đã ở trong quân đội, hơn nữa cấp bậc không thấp. Nếu anh không tiến tới, vẫn mãi dậm chân tại chỗ thì lỡ mai nếu có gặp lại, anh lấy cái gì để cạnh tranh với hắn ta.
Dù anh biết vợ mình luôn chung thuỷ, nhưng anh không muốn khi nói tới anh, chồng của Mạc Lệ Quyên, người ta chỉ nghĩ đến tên đàn ông bất tài vô dụng.
Đây là lòng tự trọng của một người đàn ông chân chính.
Anh muốn dùng chính mồ hôi và máu của mình để vẽ nên chiếc vòng vinh quanh trên đầu vợ, khiến sau này, khi đi ra ngoài thì ai cũng hâm mộ vợ anh.
Anh muốn mình trở thành chỗ dựa vững chắc cho vợ, là niềm tự hào, là tư bản để cô ngẩn mặt lên mà nhìn đời.
Kiếp trước anh thua thiệt cô quá nhiều, kiếp này nhất định anh phải bù đắp, nếu không thì làm sao xứng đáng với tình yêu của cô.
Mạc Lệ Quyên bị chồng thuyết phục, cho dù không bị thuyết phục thì cũng có làm được gì, anh ấy đã quyết định như vậy rồi.
Cô hạ giọng, lời nói mềm nhẹ như chiếc lông chim bay trong gió, lại dễ dàng bật ngọn lửa giận dữ trong lòng anh.
"Nếu anh có chuyện gì, em sẽ không ở vậy, em sẽ mang theo Bảo Dương Bảo Nghi tái hôn!"
Khi đó, vợ anh thành vợ người khác, con anh kêu người khác bằng cha thì anh đừng có trách. Nếu không muốn nhìn thấy cảnh đó thì anh phải cố gắng sống sót. Chết là hết!
Trong đầu Lý Cường vang lên những tiếng sấm ầm ầm, như nổ tạc đầu óc. Dù anh hiểu mục đích thật sự của câu nói này, nhưng nghĩ đến việc người vợ nhỏ chui vào vòng tay ôm ấp của kẻ khác, Bảo Nghi Bảo Dương cũng ngọt ngào gọi người khác làm cha, Lý Cường tức muốn nổ phổi.
Anh cắn răng, đôi mắt đỏ hồng: "Anh sẽ bình an!"
Em giỏi lắm.
Lý Cường đứng dậy, anh vói tay ôm cả cơ thể vợ, nhấc bổng cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
Ầm!
Tiếng cửa phòng ngủ bị người dùng lực mạnh đóng lại.
Bên ngoài, trong phòng Lệ Vân Lệ San, hai chị em đang trông chừng Bảo Dương Bảo Nghi, nghe tiếng động mạnh cũng không dám ra xem, sợ bị vạ lây.
Trong phòng ngủ của hai vợ chồng, Lý Cường quăng vợ xuống giường, quay đầu tiện tay chốt cửa lại.
Trên giường lót miếng nệm rất dày nên Mạc Lệ Quyên không đau, có điều cô hơi khó hiểu về hành động của anh.
Anh làm cái gì vậy?
"Anh...?"
Mạc Lệ Quyên chưa nói dứt câu thì đã bị cả cơ thể của Lý Cường đè ép. Lời nói cũng bị anh nuốt chửng.
Mọi ngày chuyện vợ chồng Lý Cường đã rất dũng mãnh rồi, nay có thêm ý trừng phạt nên càng hung hăng gấp đôi.
Chỉ trong chốc lát, Lý Cường đã khiến Mạc Lệ Quyên quên mất rằng bản thân muốn nói gì.
Tiếng thở dốc và tiếng cơ thể va chạm hoà quyện lại với nhau, tạo nên một tiết tấu thật nhanh.
Khi tình đến chỗ sâu, Lý Cường gặng hỏi: "Còn muốn tái giá không?"
Cơn bướng bỉnh của Mạc Lệ Quyên liền xuất hiện, cô trả lời: "Đương nhiên là muốn!"
Lý Cường...
Lý Cường biết cô vợ nhỏ muốn chọc tức mình, nhưng anh vẫn tức muốn chết, không quan tâm gì nữa mà thẳng tiến, lăn lộn Mạc Lệ Quyên mấy lần vẫn chưa chịu ngừng.
Mạc Lệ Quyên mệt mỏi rã rời, tay chân tê dại, cô đã chịu không nổi nhưng người đàn ông này vẫn không dừng lại.
Đến khi cô cảm thấy bản thân mình sắp ngất đi thì mới nghe anh hỏi lại: "Còn muốn tái giá không?"
Mạc Lệ Quyên: ...
Muốn cũng không dám nói nha, nếu không hôm nay sẽ chết ở trên giường.
Cô buồn bã ỉu xìu: "Không..."
Lý Cường hài lòng: "Ngoan!"
Rồi mới kết thúc công việc.