Chuyện hôm nay vì sao ra cơ sự này, cha không biết sao?
Không! Cha biết! Ông biết biết nhưng ông ấy vẫn muốn hắn nhường nhịn như mọi khi, quăng cái xương sống mà cong lưng uốn gối làm người.
Trong lòng Tôn Trung Hậu vô cùng buồn bã, càng nhiều hơn là thất vọng chán nản.
Chỉ vì anh cả là con trai trưởng mà cha khăng khăng buộc hắn cúi đầu. Khi anh cả xem hai vợ chồng hắn như hai con trâu già thì cha cũng nhắm mắt giả ngơ.
Đến tận hôm nay, anh cả làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, cha còn muốn hắn giả tạo ra cảnh thái bình.
Hắn rốt cuộc có phải là con ruột của cha hay không?
Tôn Trung Hậu nhắm mắt.
"Con không cần anh ấy xin lỗi, con chỉ muốn ra riêng!"
Trước giờ hắn nhường nhịn quá nhiều rồi, tất cả chỉ vì cha mẹ già mà thôi. Nhưng hôm nay hắn không muốn nhịn nữa.
Cha hắn, Tôn Mậu, nghe vậy thì rất ngạc nhiên. Đứa con này từ nhỏ đến lớn luôn hiếu thuận lão, vậy mà bây giờ lại thay đổi. Lập tức, lão cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến.
"Mày nghĩ kỹ chưa? Nếu ra riêng thì tài sản của gia đình đã không có phần mày đấy!"
Lão lấy cái gia sản vài đồng của mình ra mà uy hiếp. Tôn Trung Hậu nghe, hắn chỉ cảm thấy khá buồn cười.
"Dạ, mọi thứ trong nhà con có thể không cần, nhưng nông sản ngoài ruộng là do vợ chồng con chăm sóc đến tận hôm nay, con muốn chúng."
Tôn Mậu nhảy dựng lên: "Thằng bất hiếu! Mày lấy hết nông sản rồi thì tao với mẹ mày ăn cái gì?"
Tôn Trung Hậu bướng bỉnh: "Trong nhà nếu muốn thì có thể bỏ tiền ra mua lại."
Tôn Trung Tiền không chịu, tiền trong tay ông bà già đều là tiền của gã, mất một mao gã còn tiếc nữa là.
"Mày nói ruộng của mày thì là của mày à? Ở chung tức là của chung, ai cho mày cái thói ăn quàng như vậy?"
Đối với cha già, Tôn Trung Hậu không ngỗ nghịch, nhưng với người anh mất nết này thì hắn không sợ.
"Anh nói của chung, vậy đất là của anh sao?"
"Anh cày bừa xới đất sao?"
"Anh ươm giống sao?"
"Anh gieo giống sao?"
"Sớm tối hai lần, là anh tưới nước sao?"
Tôn Trung Tiền cứng họng, những việc này đó giờ đâu phải là việc của gã. Việc của gã là ngồi ở nhà, bắt chéo chân, ăn ngon uống tốt, năm ngón tay chỉ điểm giang sơn.
Giờ phút này bị em trai hỏi liên tiếp như vậy, gã không thể muối mặt mà nói phải. Dù sao ruộng liền ruộng, gã có ra đồng hay không hàng xóm xung quanh đều biết.
Bỗng chốc, Tôn Trung Tiền nghĩ đến một điều, mắt gã sáng lên.
"Nông trường đã đủ chỗ rồi, mày mà ra ở riêng thì phải dọn khỏi nông trường."
Trái tim Tôn Trung Hậu căng thẳng. Nhưng đầu óc của hắn lanh lợi.
"Vậy trong nhà cày trồng được sáu mẫu ruộng sao? Bỏ bê đất ruộng sẽ bị phạt và đuổi đi đấy!"
"Ai cần mày lo, mày mà ra riêng thì cút khỏi nông trường!"
Đúng lúc này, Lý Cường lên tiếng: "Không cần rời khỏi, tôi có thể giúp cậu Hậu nộp đơn xin, không có đất ruộng thì khai hoang cũng được."
Tôn Trung Hậu vui vẻ, Tôn Trung Tiền lại căm tức: "Chẳng phải đã đủ số hộ cho các đội rồi hay sao?"
Lý Cường đáp: "Đúng là đủ số rồi, nhưng trường hợp cậu Hậu đặc biệt, có thể xin để khai hoang."
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn đội trưởng, vợ chồng tôi lập tức dọn đi liền."
Tuy công việc khai hoang rất vất vả, nhưng nó tốt hơn việc ở lại cái nhà này rất nhiều.
Thấy Tôn Trung Hậu có biện phải giải quyết, nhà họ Tôn choáng váng. Họ nói nhiều như vậy chỉ để bắt chẹt Tôn Trung Hậu mà thôi, chứ nếu hắn đi thật rồi thì sáu mẫu đất này, bọn họ chắc chắn làm không xuể.
Nhà họ Tôn cũng sợ bị đuổi khỏi nông trường nha.
Lão Tôn Mậu thấy tình thế không đúng liền cúi đầu.
"Hậu à, anh mày sai, cha thay nó xin lỗi mày được không? Con bỏ qua cho anh lần này nha con? Lần này thôi."
Tôn Trung Hậu cứng rắn: "Xin lỗi cha, hôm nay con nhất định phải ra ở riêng!"
Tôn Mậu cúi gầm mặt xuống.
"Vậy cha chia lại ba mẫu đất cho mày, trong nhà canh tác ba mẫu."
Lão nghĩ, dù sao sáu mẫu đất liền kề nhau, đến lúc thu hoạch bọn họ có làm gì thì thằng Hậu nó cũng nói không rõ.
Dù gì lão cũng là cha của nó!
Tôn Mậu đinh ninh như vậy, nhưng Lý Cường không làm lão được như nguyện. Anh quay đầu lại hỏi: "Ở đây có ai muốn đổi ba mẫu đất với cậu Hậu không?"
Anh cười cười nhìn nhà họ Tôn: "Dù sao cũng đã chia ra rồi, thì nên hoàn toàn rõ ràng."
Tôn Mậu tức muốn nổ phổi, căm tức nhìn Lý Cường, lại bị anh làm lơ.
Hàng xóm bên ngoài hai mặt nhìn nhau, không biết có muốn đổi hai không.
Tôn Trung Hậu cũng đủ thông minh, hắn nói: "Nếu ai đổi ruộng với nhà tôi, tôi bù một mẫu năm mao tiền."
Tôn Trung Tiền như bắt được nhược điểm của em trai, gã reo lên: "Cha, mẹ, hai người xem, thằng Hậu nó giấu tiền riêng nè!"
Vợ chồng Tôn Mậu chưa kịp tức giận thì nghe Tôn Trung Hậu hừ lạnh: "Ai nói tôi giấu tiền riêng?"
"Mày không giấu tiền riêng thì tiền đâu mày đổi ruộng cho người ta? Hay là mày định ăn quịt?"