Hắn không màng tất cả mà quặn người muốn xông tới, nhưng khổ nỗi Lý Cường khoẻ quá nên mãi chẳng làm được gì.
Tôn Trung Tiền đắc ý: "Có giỏi thì lại đây đánh tao này!"
Lý Cường nghiêm mặt, quát: "Câm miệng!"
Lập tức, Tôn Trung Tiền như bị ai bóp lấy cổ họng, không dám thốt nên lời. Gã phủi sạch bụi đất trên quần áo, âm thầm ghi hận Lý Cường.
Chờ, gã sẽ cho cái tên đội trưởng hóng hách này biết thế nào là lễ độ. Chỉ là cái chức quan quèn mà thôi, có gì hơn người!
Nếu hôm nay đến đây là Lý Cường hai mươi tuổi thì không sao, nhưng đứng trước mặt Tôn Trung Tiền chính là Lý Cường đã trải qua hai kiếp người, anh vừa nhìn liền biết gã đang nghĩ gì.
Nhớ đến những gì Tôn Trung Hậu nói, anh cười lạnh, tên rác rưởi này tốt nhất khôn ngoan một chút, nếu không thì đừng có trách anh.
Không có Tôn Trung Tiền thêm dầu vào lửa, cơn giận của Tôn Trung Hậu dần dần tắt lịm, nhưng gương mặt hắn vẫn xanh như tàu lá chuối.
Tình hình ổn định, Lý Cường hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cha mẹ Tôn gia ú ớ không muốn nói ra. Mấy người con dâu thì sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Đám con nít cũng không dám lên tiếng. Người xung quanh sợ gây hoạ cho mình nên cũng im ru.
Tôn Trung Tiền cười cười, nụ cười khiêu khích mười phần.
Tôn Trung Hậu nắm chặt nắm đấm, hòng giữ cho bản thân không bị kích động.
Qua hai phút, tất cả vẫn im lặng. Lý Cường bực mình: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Anh không tận lực thu liễm khí thế nữa mà thả hết ra. Phải biết, tuy rằng kiếp trước Lý Cường chết sớm, nhưng anh đã leo lên tới vị trí Thiếu Tướng của quân đội, khí thế này không phải ai cũng chịu được.
Cả không gian như bị một ngọn núi đá đè ép xuống, mọi người đều không thở nổi.
Tôn Trung Tiền thu hồi nụ cười, cũng thu hồi lòng coi khinh của mình. Lời nói ra, trong nhất thời lại chẳng thể sửa đổi, vẫn cợt nhả y như vậy.
"Không có chuyện gì đâu đội trưởng, hai anh em bất hoà đánh nhau là chuyện bình thường mà."
Lý Cường không để ý đến hắn, anh nhìn chăm chăm vào Tôn Trung Hậu, muốn hắn trả lời.
Cha mẹ và chị dâu hắn đều nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập muôn vàn sự khẩn cầu.
Vợ hắn cũng nhìn hắn, cô thấp thỏm lo sợ, bàng hoàng và chết lặng.
Anh trai hắn cũng nhìn hắn, ánh mắt chứa sự khiêu khích tột độ.
Nhưng hắn lại không thể nói ra, nói ra thì Tôn Trung Tiền xong rồi, vợ hắn cũng xong luôn!
Nắm tay quá dùng sức mà run lẩy bẩy.
Ý cười trong mắt Tôn Trung Tiền càng lúc càng lớn. Gã biết thằng em trai này uổng có một thân sức lực, làm việc gì cũng sợ đầu sợ đuôi nên chẳng dám đứng ra tố cáo mình.
Đắc ý quá mức, Tôn Trung Tiền liền huênh hoang. Như nắm chắc được lợi thế, ánh mắt gã không kiêng nể gì mà đánh giá em dâu, khiến cô ấy sợ hãi ro rúm, vội trốn sau lưng người khác.
Mặt Tô Trung Hậu đỏ lên, đôi mắt hắn hiện lên thật nhiều tơ máu. Hắn dùng sức nhắm mắt lại, khi Tôn Trung Tiền nghĩ rằng em trai đã bỏ cuộc thì hắn bước vài bước tiến lên phía trước.
Tôn Trung Tiền lập tức lùi về sau năm sáu bước, khiến mọi người cười ầm lên. Gã mất mặt, cắn chặt răng cấm.
"Đội trưởng, hai vợ chồng tôi muốn ra ở riêng, xin anh làm chứng cho."
Gì? Cha mẹ Tôn gia hoảng sợ, Tôn Trung Tiền cũng luống cuống. Trước giờ công việc trong ngoài của gia đình đều đè nặng trên vai của Tôn Trung Hậu, Tôn Trung Tiền chỉ làm qua loa thôi, nếu hai lao động chính ra riêng thì cả nhà họ lấy gì mà ăn.
Hơn nữa, ở chung thì gã còn ra vào xàm sỡ em dâu được, chứ họ ra riêng rồi mà gã còn bén mảng đến thì chắc chắn sẽ bị em trai đánh chết.
Em dâu lại đẹp như vậy, lấy thằng Hậu thì quá uổng phí rồi...
Đừng nhìn Tôn Trung Tiền khiêu khích em trai như vậy mà nghĩ gan của gã rất to. Không phải! Gã dám làm chính là vì gã nghĩ mình là con trai cả, tài sản trong nhà có bảy phần là của gã, nên em trai phải xem sắc mặt cả gã mà sống. Trong thực tế, gã lại rất sợ nắm đấm của em trai mình.
Nhưng nếu vợ chồng Tôn Trung Hậu ra riêng, từ đây là hai gia đình, ai còn để ý đến gã là anh cả hay không chứ, dù sao tài sản đã phân chia rồi.
Tôn Trung Tiền lo lắng, cha mẹ của gã càng lo lắng.
"Trung Hậu, chuyện gì thì bình tĩnh từ từ giải quyết, ra riêng gì đó đừng nhắc lại nữa."
"Cha, con đã quyết định, hôm nay nhất định phải ra riêng."
"Tao với mẹ mày còn sống mà ra riêng cái gì?"
"Cha yên tâm, hai vợ chồng con ra riêng nhưng khi cần hiếu kính cha mẹ, con không trốn chạy, phí dưỡng lão mỗi năm đều sẽ đưa."
"Không được! Cả gia đình ở với nhau thật tốt, chén úp trong sóng còn khua, anh mày có lỗi thì cha kêu nó xin lỗi mày, được không?"
Cha hắn càng nói, trong lòng Tôn Trung Hậu càng thê lương.
Đây là cha ruột của hắn!
Đây là cha ruột của hắn đấy!