Ngàn cốc không say, nhưng lúc nên say thì phải say.
Trương Đình cho răng Tô Dật còn trẻ, còn bồng bột, có một số việc chưa đúng mực, lại không biết đây là cáo già thành tinh nhiều năm, hắn hiểu tất cả, nhưng muốn nổi bật hay khiêm nhường phải xem tâm trạng của hẳn.
Đêm nay cũng không còn việc gì khác, Trương Đình cho đám người Tô Dật tan làm.
Tô Dật thay quần áo, không cố tính lôi kéo làm quen với Lâm Dĩ Vân.
Hản đi trên phố hơn một tiếng, lúc mặt trời mới ló, hẳn đã dạo xong một vòng thành phố Thanh Châu, cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng biết gọi xe đến trường, cũng học xong cách trả tiền bằng điện thoại.
Ở cổng trưởng, Tô Dật tìm đến một quầy hàng nhỏ, gọi một suất sữa đậu nành bánh quẩy, ăn xong đi vào trường, khi hẳn đi đến phòng ngủ nam, phát hiện có nhiều người trộm nhìn hắn, ánh mắt hơi kỳ quái.
Tô Dật đi đến cửa phòng ngủ 306, gõ cửa, rất nhanh cửa mở ra.
Ba người trong phòng ngủ đứng ngơ ở cửa, nhìn chăm chằm Tô Dật.
“Anh Tô, đã về rồi?” Người nói chuyện chính là thiếu niên Vương Tuấn Lâm. Tô Dật gật đầu, hơi mỉm cười: “Đã về rồi.”
Vương Tuấn Lâm cười nói: “Anh Tô, tôi đã trải xong giường cho anh rồi đó.”
“Anh Tô, chúng ta chính thức tự giới thiệu một chút.” Vương Tuấn Lâm nói: “Tôi là Vương Tuấn Lâm, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vương hay Tiểu Lâm cũng được.”
“Anh Tô, tôi là Khương Bưu, anh gọi tôi là Bưu Tử là được, ăn sáng chưa? Tôi gọi cho anh một suất.” Một bạn cùng phòng khác nói.
“Không cần, tôi ăn ở cổng trường rồi” Một thanh niên béo hơn 200 cân trong phòng ngủ lên tiếng: “Anh Tô, tôi tên Dương Huy, anh có thể gọi tôi là Tiểu
Béo hoặc Tiểu Huy.”
Từ cách giới thiệu của bọn họ có thể thấy được địa vị của Tô Dật trong phòng ngủ.
“Được” Tô Dật hơi tạm dừng, hỏi: “Khi nào chúng ta lên lớp?”
“Bây giờ đi! Lát nữa có một tiết môn chung” Vương Tuấn Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, nhanh đi thôi”
Tô Dật chưa bao giờ lên lớp, bây giờ chỉ có thể đi theo bọn họ vào lớp học.
Trên đường đến lớp, hắn nhìn thấy Lâm Dĩ Văn, Lâm Dĩ Văn cũng nhìn thấy hẳn.