Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 336:




Tống Thanh cảm thấy không còn từ nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện giờ của mình nữa.

Thế là, cô ấy đã đưa điện thoại của mình cho người khác.

Sau khi toàn bộ người trong nhà xem xong email này, tất cả đều nhìn nhau, yên lặng không nói lời nào.

Bạ cụ Tống than một hơi dài rồi nói: “Năm xưa khi Tử Dao đưa Lâm Vũ Tường về nhà, Lâm Vũ Tường đã nói với mọi người, nó không còn người thân nào trên đời này nữa, cho nên Tử Dao là người thân duy nhất của nó. Câu nói này đã làm động lòng bà và ông. Nhìn cậu thanh niên này cũng tốt, lại thật lòng với Tử Dao, nên ông bà không chê nó là trẻ mồ côi, rồi gật đầu đồng ý cho hôn sự của chúng nó, còn tặng cho chúng rất nhiều của hồi môn. Để ngay cả khi Tử Dao gả qua đó không bị biến thành bà lão thì cũng không bị mất thân phận con gái của nhà họ Thẫm. Nhưng thật sự không ngờ thân thế của nó lại phức tạp đến như vậy.”

“Phải đó. Năm xưa Tử Dao nhất quyết đòi cưới, mấy cậu là anh trai cũng không biết phải nói gì hơn. Nếu năm xưa không phải thái độ của Lâm Vũ Tường quá kiên định, quá chân thành thì cả nhà cũng không đồng ý gả Tử Dao đi xa như vậy. Chỉ là không ngờ, về sau lại xảy ra chuyện như vậy. Cũng vì cả nhà quá giận nên mới xem chút nữa gây ra lỗi lầm lớn.” Cậu hai với vai trò là con trưởng của nhà họ Thẫm, gật đầu rồi nói: “Nhưng mà, không cần biết năm xưa thế nào, thì giờ vẫn phải làm rõ quyền sở hữu của món đồ cổ bằng đồng này. Lúc chôn Hà Vũ Tường, Thanh Thanh chỉ vừa mới ra đời, không có ký ức gì hết. Thế còn Tiểu Lục, con có nhớ có món đồ này không?”

Tống Linh lắc đầu: “Hoàn toàn không có ấn tượng. Món đồ quý giá như thế, Tống Thúy làm gì cho chôn cùng với ba chứ?”

Những người khác cũng gật đầu.

Đúng vậy, với tính tình tham lam của Tống Thúy và Tống Cương, thì cho dù họ không biết giá trị của món cổ vật bằng đồng này cũng sẽ tìm người về giám định xem nó là thật hay giả.

Nếu như món cổ vật bằng đồng này mà lọt vào tay của bọn họ, e là đã bị bán đi với giá thấp rồi.

Hà Nhật Dương nhíu mày, nói: “Bây giờ mà muốn tra hỏi hai người này thì xem ra có chút khó khăn.”

Nếu không nằm ngoài dự đoán, thì hai tên vong ơn bội nghĩa, chắc đã ăn chơi tơi bời rồi.

Muốn khai thác thông tin từ bọn họ, là chuyện không thể nào.

Nhưng mà, còn có một người, có thể cô ấy sẽ biết.

Đó chính là Tống Ngọc Nhan.

Năm xưa khi Tống Ngọc Nhan đến nhờ vả Tống Thanh, Tống Thanh không hề làm gì Tống Ngọc Nhan hết, cho nên Tống Ngọc Nhan đã bỏ đi một nước.

Tại vì không có sự đồng ý của Tống Thanh nên Hà Nhật Dương cũng không dám làm gì với Tống Ngọc Nhan, mà chỉ trừng trị hai con sói Tống Thúy và Tống Cương một cách thẳng tay.

Bây giờ nghĩ lại, cũng may lúc đó không đuổi cùng giết tận, nếu không thì thật sự bị đứt manh mối rồi.

Hà Nhật Dương nói tiếp: “Để anh đi tìm Tống Ngọc Nhan. Chắc cô ấy sẽ biết được cái gì đó.”

Tống Thanh gật đầu.

Sau khi Tống Thanh bình tĩnh lại, liền trả lời email cho el: “Cô ơi, tết đến rồi, cô đang ở đâu vậy ạ?”

El cũng trả lời rất nhanh: “Cô đang ở nghĩa trang. Lần trước chúng ta dìm mộ đất của đại đế xuống đáy nước, bọn người đó hiện giờ đã chuyển ý định sang mộ đất kế bên. Cô đang điều ra việc này đây.”

Tống Thanh yên lặng một lúc.

Đám người này đúng là dai như đĩa.

Nhất định không được để chúng làm liên lụy mộ của ba.

Đợi đã!

Tại sao ngay tại lúc này, thông tin món đồ cổ bằng đồng lại được truyền ra ngoài?

KHông hay rồi, không phải bọn chúng định cướp mộ của ba chứ?

Trong phút chốc, sắc mặt Tống Thanh tái xanh.

Hà Nhật Dương đọc được nội dung email, cũng nghĩ tới điểm này, nói ngay: “Anh lập tức sẽ cho người đi canh chừng mộ, bọn chúng muốn đào mộ để cướp thì cũng phải xem có đủ tư cách không.”

Đáng ra Tống Thanh định từ chối.

Nhưng ngay lúc này, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của một mình cô ấy thì không thể nào bảo vệ được mộ của ba!

Cho nên chỉ có thể cắn răng chấp nhận thôi.

Thôi kệ, sau này sẽ trả lại ân tình này cho anh ấy.

Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh không từ chối, liền nở nụ cười vui vẻ.

“Con tính làm thế nào?”Tống Tử Dao nhìn Tống Thanh.

Tống Thanh cắn chặt môi, suy nghĩ rồi nói: “Nếu như cũng đã đến đây rồi, thì khi quay về, tiện đường ghé vào nơi ngày xưa ba đã sinh sống để xem thử. Nếu món đồ cổ bằng đồng đó không phải của ba, con cũng không muốn giữ.”

Tống Linh hơi nhíu mày: “Thanh Thanh, chuyện này cứ giao cho anh đi, hiện giờ em không tiện ra mặt.”

Tống Thanh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Cũng được, anh à, nhớ cẩn thận nhé.”

Tống Linh gật đầu: “Yên tâm, anh lo liệu được.”

Sau khi ăn cơm xong, Hà Nhật Dương nhanh chóng cho Tiểu Đông đi điều tra thông tin của Lâm Vũ Tường.

Tiểu Đông và Tống Linh cùng hợp tác với nhau, không tới nửa ngày, đã tìm được manh mối từ một người sống gần nơi Lâm Vũ Tường được nhận nuôi, đó là cả một kho thông tin.

Đến gần nửa đêm, thông tin của Lâm Vũ Tường đã được tổng kết hoàn chỉnh.

Hà Nhật Dương phát cho mỗi người một bộ thông tin.

Khi mọi người cầm trên tay thông tin của Lâm Vũ Tường, chỉ liếc sơ qua thôi, mọi người đã không biết phải nói gì.

Thông tin trước khi Đường Sơn gặp trận động đất lớn đã không còn tìm được, cho nên chỉ có thể điều tra từ giai đoạn sau khi được nhận nuôi.

Lúc được nhận nuôi, Lâm Vũ Tường đã không còn nhỏ, vì vậy mà ông ta lưu giữ được ký ức lúc còn trẻ của mình.

Cho nên anh ta vẫn sử dụng họ thật của mình, cặp vợ chồng nhận nuôi ông đã đặt tên cho ông là Lâm Vũ Tường.

Từ khi vợ chồng họ Triển nhận nuôi Lâm Vũ Tường, họ đã chăm sóc cho ông hết mình, kiên nhẫn nuôi dạy thành người.

Vợ chồng họ Triển còn có một đứa con trai, tên là Triển Hiểu Lâm.

Nếu so sánh Triển Hiểu Lâm và Lâm Vũ Tường thì thật sự là khác nhau một trời một vực.

Đương nhiên, Triển Hiểu Lâm là vực, còn Lâm Vũ Tường là trời rồi.

Từ lúc còn rất nhỏ, Lâm Vũ Tường đã cho mọi người thấy được tài năng kinh doanh của mình.

Vào thời kinh tế vừa được triển khai, Lâm Vũ Tường tuy tuổi còn trẻ nhưng đã kiếm được cho mình thùng vàng đầu tiên.

Triển Hiểu Lâm luôn chế nhạo Lâm Vũ Tường không có công việc chính thức, chỉ toàn làm những việc bèo nhèo mua đi bán lại.

Quả thật, vào thời đại đó, thị nông công thương, thì thương là ngành được xếp hạng chót.

Chỉ có người có cuộc sống lận đận mới lựa chon con đường kinh doanh.

Phần lớn người ta đều chọn đi lính học tập, hoặc cùng lắm đi làm công nhân, chứ không làm kinh doanh.

Nhưng Lâm Vũ Tường lại không thích cuộc sống rập khuôn như vậy.

Thế là ông đã lựa chọn cách tự mình chiến đấu

Với sự thành công của thùng vàng đầu tiên, một lần nữa đã khích lệ Lâm Vũ Tường, từ bỏ việc học ở trường đại học, chủ động bắt đầu làm từ những việc nhỏ nhặt nhất, rồi mở rộng từng bước một, cuối cùng trở thành doanh nhân nổi tiếng nhất ở vùng đó.

Ngược lại Triển Hiểu Lâm sau khi nhờ mối quan hệ gia đình, đã trở thành một công nhân, và không hề có sự tiến bộ, ngày nào cũng cùng đám bạn bè ăn uống no say hưởng thụ cuộc sống.

Khi vợ chồng họ Triển còn sống, cuộc sống của Triển Hiểu Lâm khá là thoải mái.

Nhưng có một ngày, khi Triển Hiểu Lâm bán đi món đồ điện duy nhất trong nhà để trả nợ cờ bạc, vợ chồng họ Triển vì quá tức giận mà trúng gió ngã bệnh.

Triển Hiểu Lâm không thèm quan tâm, còn Lâm Vũ Tường thì túc trực chăm lo bên giường bệnh, thể hiện hết lòng hiếu thảo.

Trước lúc qua đời, vợ chồng họ Triển đã rất tuyệt vọng, tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với Triển Hiểu Lâm.

Sau khi Triển Hiểu Lâm nhận một số tiền của Lâm Vũ Tường, thì đã đồng ý.

Lâm Vũ Tường đã đưa hai vợ chồng nằm liệt giường này dọn đến ở gần biển, và cùng họ đi nốt quảng đời ba năm còn lại.

Vợ chồng họ Triển đã bàn giao hết số tài sản còn lại của mình cho Lâm Vũ Tường.

Thập niên chín mươi chính là giai đoạn kinh tế phát triển mạnh.

Lâm Vũ Tường đã quen biết Tống Tử Dao trong giai đoạn này, và cũng ngay lúc này ông đã có đủ số vốn cho mình, để thành lập công ty cho riêng mình.

Sau khi Lâm Vũ Tường lấy Tống Tử Dao, đã chọn xây dựng tổ ấm ở một nơi xa, và thuận lợi hạ sinh Tống Linh.

Cũng chính vì bên Lâm Vũ Tường không còn nguồn gốc, cho nên tên của con trưởng, được đặt theo thứ tự của bên nhà họ Tống.

Xem như thay Tống Tử Dao kế thừa nhà họ Tống.

Về mặt này, Tống Tử Dao thật sự rất cảm kích Lâm Vũ Tường.

Cho dù là Tống Linh hay Tống Thanh thì cũng được đặt tên theo thứ tự của nhà họ Tống.

Đây cũng được xem là trách nhiệm của Lâm Vũ Tường đối với Tống Tử Dao và nhà họ Tống.

Sau khi Lâm Vũ Tường ly hôn với Tống Tử Dao, đã nhanh chóng kết hôn với Tống Thúy, tài sản cũng bị Tống Thúy và Tống Cương kết hợp chuyển hết ra ngoài.

Những chuyện sau đó thì mọi người cũng biết rồi.

Tuy những thông tin này rất chi tiết, nhưng lại không hề nhắc gì đến món đồ cổ bằng đồng.

Lúc Lâm Vũ Tường kế thừa tài sản của vợ chồng họ Triển, không hề có giấy tờ liệt kê tài sản, nên không ai biết lúc đó đã kế thừa cái gì.

Cho nên sau khi xem xong phần thông tin chi tiết này, mọi người đều thể hiện sự yên lặng.

Tống Thanh nói nhỏ: “Cô không phải là người làm việc không có lý do. Cô rất cố chấp, nếu đã tập trung vào chuyện gì là sẽ điều tra cho tới cùng. Tết năm nay, thậm chí còn không có thời gian để đoàn tụ với chúng ta, hoặc cũng có thể là vì do từ nhỏ cô được vợ chồng bên nước ngoài nuôi dưỡng, nên không để tâm đến lễ tết truyền thống. Nhưng nói sao đi nữa, món đồ cổ bằng đồng này được cô bỏ công đi điều tra như vậy, chắc hẳn là nó mang một ý nghĩa gì đó rất là đặc biệt. Đừng nói đâu khác, mấy món đồ cổ bẳng đồng trong lịch sử Trung Quốc, hầu hết đều rất quý giá, đều mang giá trị khảo cổ học. Tuy là bây giờ chưa khẳng định có phải ba là người lấy món đồ cổ bằng đồng đó không, nhưng nếu có thể tìm được công dụng và phát huy tác dụng của nó thì cũng đáng tìm thử xem sao.”

Tống Linh gật đầu nói: “Thanh Thanh nói có lý lắm.”

Hà Nhật Dương nói thêm: “Cho dù ba đã lấy món đồ cổ bằng đồng đó thì cũng là lẽ thường tình thôi. Con nuôi cũng có quyền kế thừa mà.”

Tống Ngũ khoanh tay lại nói: “Bây giờ tên Triển HIểu Lâm này nhảy ra đòi quyền kế thừa món đồ cổ bằng đồng này. Thế thì, rõ ràng đã có người để mắt tới món đồ cổ bằng đồng này rồi.”

Những người khác cũng gật đầu thể hiện sự đồng tình.

Tống Thanh nhíu mày nói: “Không biết tại sao, em cứ có cảm giác bất an. Lúc nào cũng cảm thấy mục đích của đối phương không phải nhắm vào món đồ cổ bằng đồng.”

Lời nói của Tống Thanh, đã nhận được sự đồng tình của anh em nhà họ Tống.

Tống Nhất nói: “Phải đó, có thể món đồ cổ bằng đồng này chỉ là sự khởi đầu. Cào cào bắt ve sầu, vàng oanh đứng sau. Khó mà nói được rốt cuộc có bao nhiều người đang nhắm vào món đồ cổ này. Nhưng mà, đừng nóng vội. Mọi thứ đợi qua tết rồi tính.”

Những người khác nghe xong gật đầu.

Sau khi ăn cơm tối xong, đến lúc đi ngủ, Tống Thanh đột nhiên gặp phải vấn đề khó.

Sao mà ngủ?

Nhà họ Tống chỉ chuẩn bị phòng cho Tống Tử Dao và Tống Thanh, không chuẩn bị phòng cho Hà Nhật Dương.

Trên giấy tờ thì Tống Thanh và Hà Nhật Dương vẫn chưa ly hôn!

Đương nhiên phải ngủ cùng nhau rôi!

Nhưng Tống Thanh không muốn vậy.

Cô không dám tiếp xúc quá gần với Hà Nhật Dương.

Nếu đợi đến khi đứa con được sinh ra, mà Hà Nhật Dương vẫn không chứng minh được Vưu Tâm Nguyệt là vô tội, thì việc hai người ly hôn sẽ chắc như đinh đóng cột.

Nếu như vậy thì còn níu kéo làm gì nữa chứ?

Truyện convert hay : Vô Địch Song Bảo: Ngạo Kiều Mommy Siêu Cấp Lực