Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 335:




Tống Thanh giật mình, không biết nên nói gì cho phải.

Nếu như có thể chứng minh không phải do Vưu Tâm Nguyệt giết thì sao?

Thật sự có thể như vậy sao?

Đây không phải do Hà Nhật Dương cố ý nói dối để thay đổi nhận thức chứ?

Rõ ràng Vưu Tâm Nguyệt đã tự mình thừa nhận là chính bà ta đã giết ba mình!

Tại sao bây giờ lại biến thành người khác được?

Hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn rồi.

Vậy cuối cùng sự thật là thế nào?

Vì sao lại loạn thành như vậy?

Hai tay Tống Thanh ôm đầu, cô cảm thấy mình căn bản không thể nào hiểu được những manh mối này.

Nhìn thấy Tống Thanh vùng vẫy như vậy, Hà Nhật Dương giơ tay lên giữ hai tay cô lại, giọng hắn rất khẽ nhưng lại kiên định nói: “Thanh Thanh, em cho anh thời gian được không? Em không đừng vội kết luận, có được không?”

Tống Thanh nhìn xuống nói: “Nếu kết cục cuối cùng vẫn giống như bây giờ thì sao?”

Hà Nhật Dương không nói gì, hai người im lặng hồi lâu.

Tống Thanh khiếp sợ run rẩy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi, đúng không?

“Anh nhất định sẽ tìm ra được sự thật.” Hà Nhật Dương không có ý định khoe khoang khoác lác, chẳng qua chỉ chắc chắn nói: “Nếu như sự thực vẫn là cục diện như bây giờ thì anh sẽ trả lại công bằng cho em.”

Tống Thanh vừa định hỏi gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Lúc này Tống Thanh mới lấy lại tinh thần, không ngờ cô và Hà Nhật Dương đã ở trong phòng lâu như vậy!

Tống Thanh đứng cách xa Hà Nhật Dương thêm một chút, trong lòng cô cảm thấy có chút lo lắng bất an, cũng hơi ngượng ngùng.

Lần này Hà Nhật Dương bị hiểu nhầm, dù hắn không nói gì, nhưng Tống Thanh lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Đương nhiên, trong lòng cô còn có chút vui mừng.

Khi biết được hắn chẳng có quan hệ gì với Thôi Nguyệt Lam, trong lòng Tống Thanh thật sự thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cô còn cảm thấy có chút may mắn.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, cô không vĩ đại đến mức có thể chúc phúc cho đứa con của chồng mình và người phụ nữ khác.

Cô nghe được tin tức như thế thì sẽ chỉ nổi điên mà không chúc phúc nổi.

Cô không phải thánh mẫu.

Làm không được chính là làm không được.

Nhưng với cục diện bây giờ, cô nên đối mặt thế nào?

Hai người đã loại bỏ sự hiểu nhầm nên tình cảm vẫn còn, nhưng ngăn cách lớn giữa hai người lại chưa từng biến mất.

Nếu như Hà Nhật Dương không thể chứng minh được người giết chết Lâm Vũ Tường năm đó là do người khác thì Tống Thanh phải đối mặt với Hà Nhật Dương thế nào?

Trong nháy mắt, Tống Thanh cảm thấy khó xử về điều này.

Hà Nhật Dương nhìn thấy ánh mắt quật cường của Tống Thanh thì khẽ than thở một tiếng: “Thanh Thanh, em hãy cho anh một ít thời gian. Anh không muốn bỏ qua từng giây phút nhìn đứa trẻ trưởng thành. Anh là ba của đứa trẻ, anh có quyền được tham dự vào trong quá trình trưởng thành của con.”

Tống Thanh quay đầu lại, cô không được tự nhiên nói: “Vậy dù sao cũng nên có một thời hạn chứ?”

Hà Nhật Dương nghe được câu trả lời của Tống Thanh, không hiểu sao anh lại thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói: “Vậy đi lấy thời gian con ra đời làm thời hạn được không? Nếu như khi con ra đời mà anh còn chưa thể cho em được một câu trả lời thỏa đáng, vậyanh sẽ… “

Vừa nghĩ tới chuyện phải rời xa, Hà Nhật Dương đã cảm thấy lòng mình đau như đao cắt.

Những lời tiếp theo, hắn lại không thể nói được.

Tống Thanh lặng lẽ gật đầu.

Nếu như khi đứa trẻ ra đời mà còn không thể giải quyết được chuyện này, như vậy một lần chia tay kia đại khái cũng chính là tách ra cả đời đi?

Hai mắt Tống Thanh nhắm lại.

Vậy cứ để cho mình dùng mấy tháng cuối cùng viết lên một dấu chấm tròn bình thản cho cuộc tình này đi.

Người bên ngoài lại tới thúc giục, lúc này Tống Thanh và Hà Nhật Dương mới rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài ăn cơm.

Khi rời khỏi phòng, hai người cố gắng che giấu tâm tình của mình, điều chỉnh trở về trạng thái bình thường.

Cho dù những người khác không thể nhìn ra manh mối từ trên mặt hai người, nhưng chỉ một chi tiết nhỏ là Tống Thanh đứng bên cạnh Hà Nhật Dương vẫn không thể nào tránh được ánh mắt của mọi người.

Trong lòng mọi người đều đang thở dài.

Thanh Thanh muốn tha thứ cho Hà Nhật Dương sao?

Nhưng tha thứ cho Hà Nhật Dương không có nghĩa là tha thứ cho Vưu Tâm Nguyệt, chỉ sợ mâu thuẫn giữa hai người lại sẽ càng lớn hơn.

Thời điểm năm mới, không nên nói những chuyện không vui.

Tất cả mọi người giả vờ như không có chuyện gì phát sinh, bảo Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng ngồi xuống ăn cơm.

Tống Thanh ngồi bên cạnh Hà Nhật Dương lặng lẽ ăn cơm.

Hà Nhật Dương nhìn ra được từ khi Tống Thanh mang thai đến nay, khẩu vị đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều món ăn trước đây cô không hề động tới lại có thể ăn một ít. Mà những món ăn trước đây cô rất thích, bây giờ lại không nhìn tới một lần.

Hà Nhật Dương âm thầm nhớ kỹ khẩu vị của Tống Thanh, hắn định sau này sẽ bảo đầu bếp làm thêm các món Tống Thanh thích, đưa đến trước mặt cô.

Đang ăn cơm thì dì ba nói với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, cháu có tính toán gì về miếng đất lần trước không?”

Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tống Thanh theo bản năng, sau đó mới lên tiếng: “Cháu thấy Thanh Thanh thích mảnh đất này nên đã để dưới danh nghĩa của cô ấy.”

Tất cả mọi người ngồi đây đều đồng thời dừng đũa, nhìn Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương cười gượng: “Cháu vốn định cho Thanh Thanh miếng đất này. Khi đó cô ấy ở Nhà họ Hà không được yên ổn, cháu chỉ muốn chuẩn bị cho cô ấy chút vốn liếng. Bây giờ Thanh Thanh có bầu, cô ấy là nhị thiếu phu nhân của Nhà họ Hà, đã không người nào có thể dao động được vị trí của cô ấy. Tuy nhiên, nếu cháu đã quyết định đưa cho Thanh Thanh thì quyền quyết định lại giao cho cô ấy.”

Tống Thanh nói: “Chuyện buôn bán, em không hiểu. Bản thân anh cứ xem mà làm. Anh cũng không cần để mảnh đất này trên danh nghĩa của em, em không cần.”

Cô không có nói ra câu nói tiếp theo.

Nếu như Hà Nhật Dương không thể chứng minh kẻ giết người không phải là Vưu Tâm Nguyệt, Tống Thanh và Hà Nhật Dương sẽ hoàn toàn tách ra.

Cho dù Tống Thanh không nói những lời này, nhưng những người đang ngồi đều hiểu được.

Hà Nhật Dương giả vờ không hiểu, nói: “Coi như quỹ để cho con đi học sau này.”

Tống Thanh không phản đối nữa.

Nhưng quỹ đi học mà lại nhiều như vậy sao?

Bạ cụ Tống mỉm cười chuyển đề tài nói: “Trời đông giá rét rồi, nếu muốn thi công thì cũng không làm được. Lần này vất vả lắm Nhật Dương mới đến một lần, ở lại chơi thêm mấy ngày rồi hãy về.”

“Vâng, cháu cảm ơn bà ngoại.” Hà Nhật Dương vội vàng trả lời.

Tống Thanh đang ăn cơm thì điện thoại di động rung lên.

Ngay từ lúc đầu Tống Thanh cũng không có để ý mấy, nhưng điện thoại di động liên tục rung khiến cô ngồi cũng không yên.

Tống Tử Dao nói: “Có phải Tiểu Nghĩa tìm con có chuyện gì không?”

Lúc này Tống Thanh mới lấy điện thoại di động ra xem, đó là một mail.

Lưu Nghĩa có việc sẽ gọi điện thoại trực tiếp, chỉ có dì El là người thích gửi mail cho cô thôi!

Giao thừa năm nay, Tống Thanh vốn định mời El qua cùng đón năm mới, nhưng dì ấy nói đã có sắp xếp nên không thể đón năm mới cùng mọi người.

Vừa đến cuối năm thì dì ấy biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, lẽ nào có tin tức gì sao?

Tống Thanh mở mail do El gửi tới, chưa xem thì không sao, vừa xem Tống Thanh lại giật mình.

Mọi người thấy Tống Thanh có biểu tình khác thường thì đều hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tống Thanh chớp mắt mấy cái rồi hỏi ngược lại Tống Tử Dao: “Mẹ, mẹ biết được bao nhiêu chuyện có liên quan tới ba vậy?”

Tống Tử Dao không hiểu nổi, hỏi: “Sao tự nhiên con lại hỏi về chuyện này?”

Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Bạ cụ Tống: “Bà ngoại, năm đó khi cha mẹ cháu kết hôn, bà có biết gì về ba cháu không?”

Cho dù Bạ cụ Tống không hiểu tại sao Tống Thanh lại hỏi như vậy, nhưng bà vẫn trả lời vấn đề này: “Năm đó, mẹ cháu vừa về nước không lâu lại nói gặp mình đã gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời. Sau đó nhất quyết đòi phải gả cho người đó, bởi vậy bà với ông ngoại cũng chỉ điều tra sơ qua rồi đồng ý. Đã xảy ra chuyện gì vậy cháu?”

“Vậy còn chuyện liên quan tới người nhà của ba cháu, mọi người biết được bao nhiêu ạ?” Tống Thanh tiếp tục hỏi.

Tống Tử Dao lắc đầu nói: “Ba con làm gì có người nhà nào? Nếu như không phải con nói con còn có một người dì thì mẹ cũng không biết El là em gái của ba con đâu.”

“Vậy những người khác thì sao ạ?” Tống Thanh tiếp tục hỏi tới.

“Mẹ chưa từng nghe nói qua!” Vẻ mặt của Tống Tử Dao vẫn mờ mịt nói: “Khi mẹ và ba con cưới nhau, ba con đã nói với mẹ, cả nhà của ba con đều bị chết trong trận động đất năm đó, ba con được hai vợ chồng nào đó nuôi dưỡng. Nhưng sau khi ba con trưởng thành không lâu thì hai người cũng bị bệnh mà qua đời. Cho nên lúc đó ba con đã không còn người thân thiết nào nữa.”

Tống Thanh cảm thất bất đắc dĩ, nhìn tất cả mọi người đang gật đầu phụ họa lời của mẹ, trong lòng cô không biết mình nên nói cái gì cho phải.

Nội dung mail El gửi tới chưa tính là kinh thiên động địa, nhưng cũng có thể dâng lên sóng to gió lớn.

Bởi vì, hai vợ chồng già nuôi Lâm Vũ Tường không phải không có con cháu.

Hai người đã có con trai.

Nhưng từ trước tới nay Lâm Vũ Tường chưa từng nhắc với ai về chuyện này, cho nên Nhà họ Tống từ trên xuống dưới đều cho rằng Lâm Vũ Tường là một chủ xí nghiệp có thân phận cô nhi, chỉ dựa vào cố gắng và phấn đấu của mình để đi lên.

Bây giờ El gửi mail này tới nói cho Tống Thanh biết, người con trai của hai vợ chồng già kia bây giờ đang tìm kiếm Lâm Vũ Tường trên toàn thế giới, đòi lại tài sản Lâm Vũ Tường đã kế thừa năm đó.

Trùng hợp là người con trai của hai vợ chồng già kia lại là người Tống Thanh quen biết!

Người đó không phải là ai khác, mà là chú họ của Trịnh Bảo.

Nói cách khác, Lâm Vũ Tường và ba của Trịnh Bảo cũng là anh em họ trên danh nghĩa.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy được?

Trong đầu Tống Thanh không ngừng xuất hiện câu hỏi này.

Từ sau khi Trịnh Bảo gặp chuyện không may, Tống Thanh tránh không để cho hai người lớn tuổi nhìn vật mà nhớ người. Cho nên cô rất ít khi đi thăm cha mẹ Trịnh Bảo mà chỉ lặng lẽ gửi qua bưu điện một vài thứ, tỏ chút lòng hiếu thảo thay cho Trịnh Bảo.

Dù sao hai người đã từng yêu nhau.

Trịnh Bảo không còn ở trên thế giới này, cô cũng không thể để cho hai người cô đơn quá mức.

Nhưng Tống Thanh chỉ gửi đồ qua bưu điện mà lại chưa từng đi gặp hai người, cho nên cô tất nhiên cũng không biết ba của Trịnh Bảo còn là anh em họ trên danh nghĩa của ba mình!

Phát hiện này đơn giản là quá mức chấn động. Cho nên Tống Thanh ngồi ngây người ở đó không nói được một câu nào.

Nhưng sao dì lại phát hiện ra chuyện này?

Dì là một chuyên gia khảo cổ học, không có khả năng là chuyên gia tình cảm mà!

Chẳng lẽ dì còn có phát hiện gì khác sao?

Tống Thanh vội vàng nhìn lại mail, quả nhiên ở cuối mail xuất hiện một bức ảnh.

Đó là hình của một dụng cụ bằng đồng.

Dụng cụ bằng đồng này rất đẹp, người và vật được khắc ở phía trên trông rất sống động, vừa nhìn đã biết đây không phải là vật tầm thường.

Ở cuối thư, El có viết một đoạn: Thanh Thanh, dì vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cái lư đồng này, nghe nói cuối cùng nó được chôn theo ba cháu vào ở trong nghĩa địa. Cháu có thể xác định lại tung tích cái lư đồng này được không? Ngoài ra, người đàn ông dì đã nhắc tới phía trên cũng đang muốn tìm kiếm tung tích của cái lư đồng này, đồng thời tuyên bố hắn mới là người thừa kế thực sự của nó.

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Tới Cửa Con Rể