Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 302:




Tống Thanh cười rồi nói: “Vâng ạ.”

Quan khách hôm nay quá nhiều, bọn họ đều chăm sóc chu đáo mọi phương diện.

Chào hỏi với các quan khách, nhan tiện nói qua một chút về kinh doanh.

Đây là cách làm phổ biến của xã hội thượng lưu.

Không được lãng phí cơ hội gặp mặt tốt như thế này.

Vũ Ngọc Bình bọn họ những người kế thừa tiếp theo thời đại mới, đều không ở trong khuân viên của Hà lão phu nhân, mà lại ở trong khu biệt thự đó của Hà Nhật Dương và Tống Thanh đang ở.

Hà Nhật Dương và Tống Thanh đi qua, mất một chút thời gian.

Khi đợi hai người đi tới, thì nhìn thấy biểu hiện khó chịu trên mặt của Căn Ngọc Bình.

Một cô gái đang ngồi bên cạnh lau nước mắt khóc tu tu, nét mặt bị bắt nạt.

Bên cạnh có mấy người đang không ngừng an ủi cô ấy.

Lưu Nghĩ khoanh tay đứng bên cạnh, biểu thị trên khuôn mặt ảm đạm.

Từ trước tới giờ Phan Thịnh Phan Ly rất thích đùa nghịch khó có được một vẻ nghiêm chỉnh, đứng ở vị trí phía xa đợi kết quả.

Có thể làm cho Phan Thịnh Phan Ly yên tĩnh như thế, xem ra sự việc chắc chắn có chút rắc rối.

Hà Nhật Dương và Tống Thanh nhanh chóng đi qua.

Vừa vòng sang, nhìn thấy Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân cũng ở đây.

Hai người thể hiện rõ là đến xem trò hay, căn bản không tham dự.

Ở đây xảy ra chuyện gì thế?

Hà Nhật Dương và Tống Thanh vừa đi tới, mấy người đang khuyên nhủ, lập tức đứng thẳng người dậy, không nói gì thêm.

“Đây là làm sao vậy?” Tống Thanh hỏi: “Vừa mới bình thường mà giờ lại khóc thế? Ngọc Bình, Việc này là thế nào vậy?”

Nét mặt của Vũ Ngọc Bình khó chịu giống như động vào vũng mực đen, nói vẻ khó chịu: “Anh cũng không biết! Cô gái này! Luôn mực nói anh lợi dụng cô ta! Anh thật sự muốn mắng người! Anh Vũ Ngọc Bình cần lợi dụng người ta không?”

Cô gái đang khóc đó liền ngẩng đầu nhìn Vũ Ngọc Bình nói: “Lẽ nào tôi còn có thể dùng danh dự của bản thân mình, đi làm việc lừa người sao?”

Phan Thịnh Phan Ly vỗ tay: “Loại việc này không phải chưa xảy ra!”

Tống Thanh giơ tay ngắt lời của họ “Đợi đã, nói rõ ràng, rút cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Mọi người có mặt tại hiện trường đều không nói gì.

Phương Khanh Hân nhìn Phương Mạn Luân, nói một cách hạnh phúc trên nỗi khổ của người khác: “Vừa nãy cô gái này đột nhiên quần áo không chỉnh tề từ phòng này chạy ra ngoài.”

Phương Khanh Hân giơ tay chỉ một chỗ dừng chân nhỏ không xa.

Chỗ dừng chân nhỏ này là kiến trúc được xây theo đường men theo hồ của biệt thự.

Như thế cảm giác đi ra hồ, thật sự rất thoải mái.

Điểm dừng chân trong hồ thực ra là một căn phòng.

Trong phòng trưng bày không ít đồ cổ tranh ảnh nhân vật nổi tiếng, dành người hiểu rõ trong ngành kiểm định.

“Sau đó người con gái này vừa chạy vừa hét, Vũ Ngọc Bình lợi dụng tôi mà không chịu trách nhiệm.” Phương Khanh Hân tiếp tục đắc ý nói: “Sau đó chúng ta nghe thấy tiếng nói xong thì đều chạy qua đây. Cụ thể là việc thế nào, tối cũng không rõ! Tôi và anh trai vừa nãy còn đang nói chuyện kinh doanh với người khác.”

Sau khi Phương Khanh Hân nói xong, rất cẩn thận nhìn Phương Mạn Luân.

Cô ta thực sự đã sợ Phương Mạn Luân.

Phương Mạn Luân không có biểu hiện gì, gật gật đầu, nói với Tống Thanh và Nhan Duyệt Sắc: “Chúng ta nhìn thấy là tình hình như thế, cụ thể là thế nào, vậy phải nghe xem người đương sự nói thế nào.”

Tống Thanh quay đầu hỏi Lưu Nghĩ.

Lưu Nghĩ nói: “Tớ lúc nãy đang uống trà ở bên ngoài, không biết chuyện gì hết.”

Vũ Ngọc Bình lập tức đỏ mặt giải thích với Lưu Nghĩ: “Anh với cô ta thật sự không có gì. Vừa nãy anh mới vào xem bảo bối của Hạ Ninh, xem xem có đồ nào nhìn thuận mắt, dự tính là xin anh ấy! Nhưng người con gái này liên theo anh vào trong. Anh tưởng là cô ta cũng đến xem cổ vật, đâu có biết cô ta một lời không nói liền kêu gào lên, sau đó không thêm từ nào chạy ra ngoài, vừa khóc vừa kéo quần áo. Thật sự là bị cắn rồi. Nói cái gì mà anh làm nhục cô ta? Xin lỗi, xem dung nhan của cô ta, anh có cần phải làm nhục cô ta không? Cô ta đang làm nhục anh mới đúng?”

Hà Nhật Dương không chịu được, cười phá ra một tiếng.

Nét mặt của cô gái đang khóc xám xịt như đế nồi.

Vũ Ngọc Bình thẳng thắn nói ra cô ta xấu xí, tất cả bất cứ người con gái nào cũng không chịu được mất?

Hà Nhật Dương quay đầu nhìn người con gái ấy: “Cô là con nhà ai?”

Cô gái đó lau nước mắt, trả lời: “Tôi là người nhà Xương Thịnh gia. Bố của tôi đứng thứ ba, danh phận của tôi cũng là đứng thứ ba.”

Hà Nhật Dương gật đầu.

Tống Thanh không hiểu nhìn Hà Nhật Dương .

Hà Nhật Dương giải thích nói: “Cô ấy là Chi dưới của Nhà họ Hà, Hạ Xương Thịnh là huynh đệ họ của ông nội tôi. Đến đời của cô ấy, cô ấy vẫn còn gọi em là nhị tẩu.”

“Anh chắc chắn Vũ Ngọc Bình làm nhục cô ta ở trong phòng không?” Hà Nhật Dương liền trầm ngâm, kéo Tống Thanh ngồi xuống.

Tống Thanh kéo theo Lưu Nghĩ cùng ngồi.

Ngoài Vũ Ngọc Bình ra, những người khác đều tìm một chỗ ngồi ổn định.

Xem kịch hay cũng phải ngồi để xem.

Lúc này, người khác nghe thấy bên này có kịch hay, đều kéo nhau qua xem.

Chỉ trong một lát mà vây quanh một nhóm người.

Nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, Vũ Ngọc Bình sự khó chịu trong mắt càng rõ ràng.

Cô gái này rõ ràng muốn liên lụy đến Vũ Ngọc Bình, đoạt lấy sự đồng tình.

Nhưng cô ta làm như thế, có gì tốt đẹp chứ?

Cô gái này dung mạo gọi là ... xấu...

Đừng nói so với Lưu Nghĩ, chính là so với mấy người trên mạng cũng không so được!

Xem xấu kinh khủng?

Chân ngắn, eo thì như thùng phi, mặt thì...phấn cũng không che được mụn sẹo.

Thân là người Nhà họ Hà, cơ nguyên tốt như thế, đều có thể hủy hoại thành như thế.

Thật sự còn có ý tự gọi là họ Hà?

Vũ Ngọc Bình càng nhìn càng kinh thường, Lưu Nghĩ ngồi bên cạnh, so sánh như thế, càng cảm thấy Lưu Nghĩ thật sự xinh đẹp.

Mấy người đang khuyên nhủ Hà Tam cô nương, lúc này cũng không dám khuyên nữa, đều theo quy củ đứng bên cạnh nghe kết quả.

Hà Nhật Dương nhìn Hà Tam cô nương, nói: “Em nói Vũ Ngọc Bình làm nhục em, vậy em định thế nào?”

Hà Tam cô nương lau nước mắt, trả lời: “Em cũng là con gái nhà lành! Bị người ta làm nhục, đương nhiên cần đòi lại! Nhị ca, cho dù thế nào, chúng ta đều là họ Hà đúng không ạ? Anh không thể cứ nhìn người ta bắt nạt em à?”

Hà Nhật Dương cười mỉm gật đầu, Lý Xuân lập tức đến bên tai của Hà Nhật Dương nói: “Hà Tam cô nương này vốn là được đưa đi khi li hôn người vợ, bây giờ người vợ qua đời mới lại quay lại chi dưới của Nhà họ Hà. Cuộc sống của cô ấy hình như không được tốt, không được gặp thường xuyên.”

Hà Nhật Dương hình như đã hiểu điều gì.

Chi dưới của Nhà họ Hà, thực sự có chút lộn xộn.

Khi ông nội của Hà Nhật Dương kế thừa gia nghiệp cũng là có nguyên nhân.

Ông nội của Hà Nhật Dương cũng chỉ có một người vợ, điểm này là kế thừa sự chung thủy của ông cố.

Nhưng những người con khác của ông cố, như có tà môn rất kỳ lạ.

Không phải là tướng mạo xấu xí, thì lại chuyên vào tình cảm.

Cho nên, ông cố của ông cụ Hà trong khi tức giận đã giao vị trí gia chủ cho ông cụ Hà, những người con cháu khác thì phát tiền cho họ.

Chút tiền đó có thể đủ cho họ có một cuộc sống rất tốt.

Nếu như họ có thể biết tiết kiệm sử dụng, thực ra có thể cho họ cuộc sống dư giả.

Đáng tiếc đều là những người chỉ biết hưởng thụ không hiểu mở rộng, chỉ biết ngồi chờ ăn, làm cho tài lộc của con cháu đều dùng hết.

Cho đến thời đại của Hà Nhật Dương, những chi ngạch qua mấy thời đại chỉ là vô không, mỗi thời mỗi khác rồi.

Nhưng, ông trời cũng tính là không tuyệt đi đường lui của họ.

Những chi nhánh không có bản lĩnh, đều là sinh con gái.

Hết con này đến con khác.

Có người sinh đến 7, 8 người con gái.

Sau đó cũng rất kỳ lạ, thời đại của Ông cụ Hà đều là con một.

Không có một cô con gái nào.

Cho nên, những cô gái đó đều có thể lấy danh tiếng là tiểu thư Nhà họ Hà để xuất giá.

Chỉ là con gái của Nhà họ Hà không phải lo chuyện xuất giá!

Cho nên, mỗi người con gái xuất giá, đều có thể mang theo một khoản thu nhập phong phú, để cho họ có thể tiếp tục phung phí một khoảng thời gian.

Có một tiền lệ này, sau đó những người khác thấy được, cũng tự học theo, tiếp tục bán con gái, đều cho con gái của mình xuất giá, sau đó có được một khoản sính lễ lớn.

Hà Tam cô nương này vốn là khi chồng năm đó li hồn dời đi, nhưng bố của hà Tam cô nương lại thiếu tiền, nghe nói khi người chồng qua đời, liền gọi hà Tam cô nương quay lại.

Vốn dĩ còn có thể hi vọng con gái này sẽ bán được chút tiền, kết quả khi đón về, con gái của mình dung mạo biến thành như thế, cho nên bố của cô ta chỉ biết thất vọng, cũng để mặc không quan tâm.

Một Hà Tam cô nương đáng thương, mang theo danh tiếng là Hà Tam cô nương, mà lại có dung mạo không ai muốn nhìn, hơn nữa lại thành trò cười của Nhà họ Hà.

Hà Tam cô nương muốn gả đi đến mức muốn điên rồi.

Tình cảm, cô ta lấy mục tiêu là Vũ Ngọc Bình!

Nghĩ cũng đúng.

Những chị em của cô ta, gả cho nhà chồng, hình như đều không có đặc biệt có tiền.

Nếu cô ta có thể bám lấy Vũ Ngọc Bình, cũng được coi là đổi đời, đánh thẳng vào mặt của những chị em đó.

Nghĩ được điểm này, Hà Nhật Dương cười hàm ý trên miêng không ngừng.

Hà Nhật Dương nói bên tai Tống Thanh, nói cho Tống Thanh biết dự đoán của mình, ánh mắt Tống Thanh sáng lên, với nét mặt khó tin: “Không phải chứ...”

Lẽ nào trước tiệc mừng thọ, bà nội có nói với mình, Nhà họ Hà vốn rất tốt, không có việc bẩn thỉu nào.

Mà chi dưới thì khác xa.

Các việc bẩn thỉu đều có thể làm được.

Lẽ nào bà nội lại tự dự liệu cho mình, hóa ra là thật sự có việc như thế!

Tống Thanh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ là thời đại nào rồi, Nhà họ Hà môn gia hiển hách như thế, vẫn còn có một người liều mạng sinh con gái, dựa vào việc gả con gái kiếm tiền!

Tống Thanh đột nhiên nghĩ tới cảnh trong “Hồng Lâu Mộng”, cảm thấy thật sự rất giống!

Gia môn hiển hách đi nữa, cũng sẽ có nhưng việc sai sót.

Chính là những chi nhánh, luôn là những việc không cho người khác biết.

Chỉ là việc này xảy ra trong chi của Nhà họ Hà, xảy ra trong xã hội hiện tại, còn cảm thấy rất kỳ lạ.

Tống Thanh ngẩng đầu nhìn qua Hà Tam cô nương, không chịu được tán đồng lời nói của Vũ Ngọc Bình.

Đôi mắt đào hoa của Vũ Ngọc Bình, là phong lưu đa tình.

Người con trai như thế, thật sự không được đi trêu gẹo Hà Tam cô nương.

Nếu nói về so sánh dung mạo, thì đúng là làm nhục Vũ Ngọc Bình!

Nhưng, trong hoàn cảnh quan trọng như thế này, xảy ra chuyện như vậy, thì không liên quan đến dung mạo!

Cũng phải đưa cho mọi người một lời giải thích?

Cho nên, Hà Nhật Dương trực tiếp hỏi Hà Tam cô nương, em muốn thế nào?

Muốn tiền?

Hay là muốn người?

Muốn tiền, thì dễ thôi.

Muốn người, thì khó đó.

Đạo lý này, thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ là không nói ra mà thôi.

Lẽ nào nhiều người xem kịch hay, có lẽ đều muốn xem Hà Tam cô nương này làm nền lâu như thế, cuối cùng phải có thù lao chứ?

Qủa nhiên, Hà Tam cô nương nghe thấy Hà Nhật Dương hỏi như thế xong, cúi đầu nói: “Em năm nay đã 25 tuổi rồi, em gái của em đều xuất giá rồi.”

Truyện convert hay : Tới Cửa Rể Hiền