Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 301:




Hà Nhật Dương ôm chặt lấy Tống Thanh, giống như chỉ cần buông lỏng tay thì cô sẽ rời xa hắn vậy, vì vậy hắn càng ôm chặt chẽ.

Tống Thanh cảm nhận được sức mạnh của Hà Nhật Dương, nhịn không được vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn: “Anh sao vậy? Có phải bà nội làm khó anh không? Em không giận anh đâu, thật đấy. Việc khi nãy chỉ cần giải thích rõ ràng là được mà, em thật sự không giận anh nữa rồi. Hay em đến chỗ bà giải thích một chút, bảo bà đừng làm khó anh…”

Tống Thanh vừa định đi.

Hà Nhật Dương lại siết chặt vòng tay, sự áy náy trong giọng nói không sao giấu được: “Đúng là cô bé ngốc. Sao em lại ngốc vậy nhỉ? Ngốc đến mức đáng yêu, ngốc đến mức khiến người ta yêu thương vô bờ bến.”

Tống Thanh cười nhẹ: “Em ngốc mới làm nổi bật được sự thông minh của anh chứ!”

“Ừm, cho dù em ngốc thế nào thì anh đều thích.” Hà Nhật Dương hôn nhẹ lên má cô trước mặt rất nhiều người, hại cô ngại đến đỏ ửng mặt.

“Đừng lộn xộn nữa, biết nay là ngày gì không, ở đây còn nhiều người như vậy!” Tống Thanh nhéo eo hắn một cái tỏ vẻ hờn dỗi.

Thật quá đáng mà.

Đến chút thịt thừa ở eo cũng không có.

Qua nhẵn nhụi làm người khác yêu thích không nỡ buông tay.

Tống Thanh sờ soạng mấy cái theo phản xạ, nhưng lại không phát hiện ra mình đang tự ăn “đậu hũ” của chồng.

Khóe miệng Hà Nhật Dương hơi cong lên, cảm nhận được sự đùa giỡn của vợ, tâm trạng căng thẳng bỗng tan biến trong nháy mắt.

Hắn âm thầm thế rằng, cả đời này dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng tuyệt đối không buông tay cô!

“Anh thật sự không sao à?” Tống Thanh hỏi một câu không rõ ràng.

“Không sao, chỉ đột nhiên muốn ôm em thôi.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, đi gặp mẹ em.”

Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với ánh mắt nghi hoặc, sao đột nhiên lại muốn gặp mẹ cô?

Hắn đã kéo tay cô đi về phía Tống Tử Dao.

Từ xa đã nghe thấy tiếng trò chuyện ríu rít của một nhóm phụ nữ.

Trong đó có người hỏi Tống Tử Dao: “Nghe nói cô là người đằng ngoại của Tống Thanh? Sao trước kia tôi lại nghe nói người bên ấy bị nhị thiếu gia xử lý rồi? Cô là thông gia của nhà nào vậy?”

Tống Tử Dao lúng túng một hồi.

Bà biết những người này đang nói về Tống Cương, Tống Thúy.

Bà cũng không có cách để giải thích rõ rằng, mình mới chính là mẹ đẻ của nhị thiếu phu nhân nhà họ Hà. Tống Cương, Tống Thúy chỉ là những đứa trẻ được Nhà họ Tống nuôi dưỡng, nhưng lại phản bội chủ, hãm hại con cháu của Nhà họ Tống.

Những người đó thấy Tống Tử Dao không lên tiếng liền khinh thường nói: “Xem ra chỉ là thân thích nghèo mà thôi, nhìn bộ đồ quê mùa bà ta mặc kìa. Vừa nhìn đã biết những loại người này nghe thấy thân thích là người có tiền liền mặt dày đến tạo quan hệ.”

Sắc mặt của Tống Tử Dao hơi trầm xuống.

Bộ đồ hôm nay bà mặc quả thực không phải hàng hiệu gì cả, nhưng con gái bà đã đích thân may từng đường kim mũi chỉ.

Trong lòng Tống Tử Dao, bộ đồ này còn trân quý hơn nhiều lần so với những thiết kế cả tỷ bạc kia.

“Đúng vậy. Loại thân thích nghèo đói này thật phiền phức! Gia đình tôi cũng vậy. Mọi người không biết đó thôi. Trước khi lấy chồng, nhà chúng tôi cũng chỉ là gia đình khá giả. Sau khi tôi được gả đi, tất cả những họ hàng chưa bao giờ qua lại đều đến hỏi thăm, tự xưng có họ hàng, là bậc cha chú của tôi sau đó nhờ tôi giúp đỡ. Chậc chậc, đúng là rất phiền.”

“Đúng vậy! Tôi cũng có những họ hàng thân thích như thế. Nhưng tôi luôn không muốn qua lại với họ. Cho vài triệu rồi phái người đuổi đi là xong, còn muốn làm thân thích cái gì chứ?”

“Ôi dào, các bà làm như vậy không sợ bị trẹo cột sống à?” Có người nói đùa.

“Sợ gì chứ!” Hai người phía trước đồng thanh nói: “Dù sao nghèo như vậy, cả đời này cũng chẳng có cơ hội ngóc đầu lên! Ha ha, nói ra những chuyện tàn ác này, thật ngại quá! Vị phu nhân này, dù cho bà có là bà con xa của nhị thiếu phu nhân thì cũng đừng mặt dày như vậy chứ!”

Tống Tử Dao quả nhiên là người phụ nữ được đào tạo bởi Nhà họ Tống.

Nghe thấy những lời sỉ nhục như vậy nhưng cũng không hề tức giận, hơn nữa còn gật đầu tán thành, nói: “Người ta có câu ‘Không cùng đường, không cùng chí hướng’. Câu nói này rất hay nha, còn có một câu rất hay nữa đó là ‘Ngưu tầm ngưu mã tầm mã’. Điều tôi muốn nói chính là địa vị của tôi vỗn đã khác mấy người. Tuy hôm nay chúng ta cùng đến chúc thọ, cùng ăn vận đẹp đẽ và đứng tại đây. Tuy chúng ta vốn thuộc hai thế giới khác nhau và cùng đứng tại một địa điểm nhưng đẳng cấp của chúng ta vẫn khác nhau một trời một vực.”

Nghe thấy Tống Tử Dao có vẻ tán thành với lời nói của họ. Mấy vị phu nhân kia đều quay ra nhìn nhau, sao lại cảm thấy câu nói đó có chút không đúng nhỉ?

Tống Tử Dao tiếp tục nói: “Quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân tỏ ra thân thiết. Trong mỗi một gia tộc đều có vài họ hàng nghèo. Thực ra chuyện này rất bình thường. Họ hàng nghèo đến nhà xin giúp đỡ cũng không nên cho là thấp kém. Lấy việc giúp người làm niềm hạnh phúc. Nếu bạn không tình nguyện giúp người khác thì có thể dùng lời nói để khuyên bảo là được, hà cớ gì phải châm biếm họ như vậy? Bất luận là kẻ nào, nhìn lại mấy đời liệu có mấy người luôn là người giàu có chứ? Lịch sử kiến quốc của nước ta hình như còn chưa được trăm năm mà! Ngoại trừ những gia tộc lớn như Nhà họ Hà, đến ngay cả Nhà họ Phương cũng là gia tộc đã vùng dậy sau kiến quốc. Ở đây có vị nào có thể nói cho tôi biết, của cải của gia tộc các vị nhiều hơn Nhà họ Phương, thậm chí là vượt qua Nhà họ Hà không?”

Mấy người kia không ngờ Tống Tử Dao lại có tài ăn nói như vậy, sắc mặt ai nấy đều hơi tối lại.

“Vậy bà thì sao? Bà cũng chỉ là họ hàng nghèo đúng không?” Đám phụ nữ đó thẹn quá hóa giận.

Tống Tử Dao gật đầu, không phủ nhận: “Tôi đúng là rất nghèo.”

Nghe thấy Tống Tử Dao nói vậy, đám người lại kia vênh váo tự đắc trong nháy mắt.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tống Tử Dao đã hoàn toàn đả kích bọn họ.

Tống Tử Dao nói chậm lại: “Nhưng tôi có hai bằng tiến sĩ. Am hiểu hội họa, thơ ca, sáng tác. Tôi không dựa vào bất kỳ ai mà vẫn có thể ra vào những nơi cao cấp, tự nuôi sống bản thân. Tác phẩm của tôi được đăng trên các tờ báo quốc tế. Con gái mà tôi sinh được gả cho tổng tài tập đoàn tài chính Hà thị. Dù tôi có nghèo, cũng có thể làm được những việc như vậy? Ít nhất tôi cũng có thể dành cho các con tôi một thế giới đầy tình yêu thương. Những giá trị đó, các người có thể cho con mình không?”

Bốp bốp bốp..... Hà Nhật Dương và Tống Thanh đã chậm chậm đi tới.

Hà Nhật Dương không ngừng vỗ tay cho Tống Tử Dao!

Nói rất hay!

Nói lời ca ngợi Hà Nhật Dương từ tận đáy lòng: “Mẹ, mẹ giỏi quá!”

Lời nói vừa dứt, Hà Nhật Dương đã đi đến ôm lấy Tống Tử Dao nói: “Kỳ thực mẹ là người rất giàu có đó chứ! Bởi mẹ đã sinh ra Thanh Thanh! Thanh Thanh chính là tài sản quý giá nhất!”

Tống Thanh đi đến bên Tống Tử Dao nói: “Mẹ, đã để mẹ phải chịu ấm ức rồi.”

Tống Tử Dao lắc đầu cười.

Mấy phu nhân kia nhìn thấy Hà Nhật Dương và Tống Thanh đi tới, khuôn mặt chợt biến dạng!

Nhìn dáng vẻ vô cùng thân thiết của họ, sao còn có thể không nhìn ra quan hệ giữa bọn họ chứ?

Đợi đã, vừa rồi bọn họ gọi Tống Tử Dao là gì nhỉ?

Gọi mẹ ư?

Vậy Tống Thúy đó đã xảy ra chuyện gì?

Không phải nói thiếu phu nhân của Nhà họ Hà được gả đi từ nhà của Tống Cương à?

Sao lại gọi người phụ nữ này là mẹ?

Hà Nhật Dương ngẩng đầu, mắt phượng khẽ nheo lại, giải thích bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Chính thức giới thiệu vị phu nhân này với mọi người. Phu nhân Tống Tử Dao, là họa sĩ, nhà văn nhà thơ nổi tiếng. Những tác phẩm tiêu biểu của bà từng được công bố trên các tạp chí quốc tế. Đã được chủ tịch tỉnh đích thân tiếp đón. Tự mở triển lãm tranh của riêng mình, đã tiến hành tiển lãm trên toàn thế giới. Trong những bức họa đã bán đi, bức có giá trị cao nhất lên đến cả chục tỷ. Đó chỉ là thành tựu cá nhân của bà. Mặt khác, bà không phải xuất thân nghèo khổ, mà đến từ gia tộc Tống, đó cũng được coi là gia đình có tiếng tăm lừng lẫy.”

Nói tới đây, Hà Nhật Dương dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ngoài ra, bà là mẹ ruột của Tống Thanh, đại tiểu thư Nhà họ Tống, là mẹ vợ của Hà Nhật Dương tôi. Mọi người còn có điều gì nghi ngờ khó hiểu không? À đúng rồi, giải thích thêm một chút. Bộ đồ trên người phu nhân Tống Tử Dao đây quả thật không phải hàng hiệu, mà do tự tay vợ tôi hoàn thành. Đồ trên người tôi cũng do cô ấy làm.”

Lời của Hà Nhật Dương vừa dứt, sắc mặt của những người ở đó đã thay đổi đến mức không thể hình dung nổi.

Công kích Tống Tử Dao chính là công kích Tống Thanh, cũng chính là công kích Hà Nhật Dương!

Mấy phu nhân kia đều đang hối hận.

Nhưng mấy vị phu nhân này cũng rất thức thời.

Sau khi biết thân phận không tầm thường của Tống Tử Dao, đến thở cũng không dám thở mạnh, nói lời xin lỗi với bà: “Bà Tống, thật sự rất xin lỗi! Vừa nãy là chúng tôi không đúng! Mong bà tha thứ cho chúng tôi!

Những phu nhân có thể đến tham dự tiệc mừng thọ của Nhà họ Hà đều là những người từng trải.

Hơn nữa họ hiểu được nguyên lý co được thì dãn được, tùy mặt gửi lời.

Không phải là chỉ nói xin lỗi thôi sao?

Có thể lấy lòng Nhà họ Hà, đừng nói là xin lỗi, đến quỳ gối cũng được!

Việc Sùng Minh sỉ nhục Tống Thanh, Hà Nhật Dương đã không màng tất cả để bắt hắn xin lỗi Tống Thanh.

Bởi vậy có thể thấy rõ. Lúc này xin lỗi là đúng đắn nhất.

Quả nhiên, nghe thấy lời xin lỗi của mấy vị phu nhân kia, cuối cùng đáy mắt Hà Nhật Dương cũng không còn sát khí nữa.

Nếu bọn họ không nói lời xin lỗi thì chồng họ cứ chờ bị thâu tóm đi!

Tống Tử Dao cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nghe thấy lời xin lỗi của họ liền lắc đầu: “Không sao. Người không biết không có tội.”

Nghe thấy lời của Tống Tử Dao, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng tạm biệt rời đi.

Không dám quấy rầy thời gian của bà.

Tống Tử Dao nhìn về phía Hà Nhật Dương: “Sao vậy? Tìm mẹ có việc gì?”

Hà Nhật Dương cũng không phân tâm vì chuyện này, ngược lại hắn cũng cảm thấy chẳng đáng gì.

Tống Thanh cười nói: “Nhật Dương sợ mẹ bị ức hiếp nên mới tới xem sao. May mà bọn con tới kịp!

Hà Nhật Dương nhìn Thẩn Thất rồi nở nụ cười.

Cái vật nhỏ bé này, đúng là thông minh lương thiện không kể xiết mà.

Tống Tử Dao cũng nở nụ cười: “Mẹ có thể có chuyện gì được chứ? Chỗ này đẹp như vậy, ngắm cảnh thôi cũng là một loại hưởng thụ rồi. Tiệc mừng vẫn chưa chính thức bắt đầu, các con bận thì cứ đi đi, không cần lo cho mẹ! Mẹ đâu phải trẻ con, không cần các con trông nom.”

Lúc ba người đang vui vẻ nói chuyện thì Lý Xuân vội vã chạy đến, ghé vào bên tai Hà Nhật Dương thấp giọng nói: “Tổng tài, hình như khi nãy Văn thiếu gia xảy ra chuyện. Cậu có qua đó xem sao không ạ?”

Hà Nhật Dương chớp mắt: “Có chuyện gì?”

Ngày hôm nay đúng là phiền phức tìm đến trùng trùng điệp điệp mà.

Vũ Ngọc Bình thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lý Xuân, đoán chừng đã xảy ra việc gì đó.

Hơn nữa Hà Nhật Dương cũng có chút hiếu kỳ, Vũ Ngọc Bình đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi?

Vậy nên mới bảo Lý Xuân đặc biệt đến thông báo với mình một chuyến?

Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Đi thôi, chúng ta đi thăm Ngọc Bìnhmột chút, những vị khách trung niên bên này giao lại cho bố mẹ rồi!”

Truyện convert hay : Mặc Thiếu Sủng Thê Thỉnh Ôn Nhu