Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Chanhh chuaa

Chương 46: Không dễ đụng




Được nếm trãi sự bạo lực của quản gia nhà này khiến cho bao nhiêu là tính toán trước đó đều đổ sông đổ biển. Lúc Tư Nam Nghiêng còn tưởng đối phó với đám người này cô sẽ từ từ mà làm nhưng thật ra đã lầm.

Cô nhanh chống dùng tay của mình nắm cổ tay của bà ta rồi bóp thật mạnh khiến cho bàn tay đang nắm tóc cô buông lỏng rồi bỏ tóc cô ra.

Nhân cơ hội đó cô vùng mình đứng thẳng rồi xoay người tạt chân khiến cho quản gia Liên nằm sõng soài trên mặt đất còn miệng thì phải rên lên vì đau.

Khi này khí thế của một vị tiểu thư, một cô công chúa nhỏ được Lâm Doãn Mặc cưng chiều được bộc lộ. Trước giờ cô làm người chưa từng sợ ai và cái miệng cũng chẳng phải dạng vừa.

Chỉ là trước đây chưa có việc dùng đến nên nhìn cô lúc nào cũng hòa nhã gần gũi với mọi người còn bây giờ có muốn hòa nhã cũng không làm nổi nữa rồi.

"Bà nghĩ tôi là người dễ ức hiếp, để người ta muốn chửi là chửi muốn đánh là đánh. Nếu bà có cái suy nghĩ chó chết đó thì nhanh mà bỏ đi vì tôi không phải là một người giỏi chịu đựng.

Chuyện gì phải thì tôi sẽ im lặng mà nhìn nhận lỗi lầm còn nếu như bà cố ý làm khó tôi, hành hạ tôi để lấy lòng người nào đó thì đừng có mơ.

Hành động của tôi hôm nay dành cho bà là để bà thấy được tôi không phải là một cô bé ngây thơ cam chịu, bà mà đánh tôi một lần nữa thì không chỉ là nằm sõng soài dưới đất đâu mà e là còn nặng hơn nữa đấy"

Quan gia Liên nghe những lời cô nói với bà ta thì đương nhiên là tức đến nổi bật cười rồi lại bắt đầu dỡ giọng hâm dọa:

“Cô là người được Mộ gia nhận nuôi từ cô nhi viện rồi nuôi lớn vậy mà bây giờ cô lại muốn chống đối nhị thiếu”

"Vậy đối với một người có suy nghĩ muốn cưỡng hiếp, muốn dồn bà vào con đường cùng thì bà sẽ một lòng chống lại hay là đối đáp.

Hơn nữa người nhận tôi về, nuôi tôi là ông bà Mộ chứ không phải là nhị thiếu gì đó của bà với lại trong thời gian tôi ở biệt thự cũng đã cố gắng làm việc nhà trả nợ chứ chẳng phải là được nuôi như một cô công chúa."

“Mày là một đứa ranh con mà muốn dạy đời tao”

“Ồ, bà vừa mới bị một đứa ranh con làm cho ngã thẳng xuống dưới đất đó”

Cãi nhau xong rồi Nam Nghiêng mới phát hiện ra mình mới vừa chọc vào một ổ kiến lửa to bự của căn biệt thự này nên ngày tháng về sau sẽ còn khó sống hơn.

Vậy thì sau chứ, thời gian chẳng thể nào quay lại được việc làm bây giờ là nghĩ cách sinh tồn trong thời gian tới.

Vừa khiêu khích quản gia Liên xong thì cô lập tức hiên ngang quay người rời đi rồi sau đó chợt phát hiện ra không biết phải đi đâu.

Nhưng lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao, cô rời khỏi nhà chính rồi theo trí nhớ mà đến vườn hoa hồng. Thiết nghĩ ngắm hoa sẽ giúp cho tâm trạng tốt hơn nên cô quyết định đó.

Vừa ngồi xuống cái ghế trong một cái đình nhỏ thì đột nhiên có một người đàn ông xa lạ bước đến, trong ta có phần lãng tử gương mặt lúc nào cũng tươi sáng giống như ánh mặt trời.

Anh ta bước đến rồi ngồi xuống nơi đối diện cô:

“Cô là người mới đến à”

“Ừm”

“Sao trong ủ rũ thế”

“Mới chọc phải ổ kiến lửa”

“Quản gia Liên”

“Anh biết”

“Khi nãy tôi đứng trên lầu”

“Ò”

“Chọc bà ấy thì khoảng thời gian tới e là cô sẽ rất khó sống đấy”

“Cuộc sống có bao giờ là dễ dàng chỉ là thêm một chút khó khăn nữa mà thôi”

“Suy nghĩ trong cũng tích cực mà sao gương mặt bi ai thế”

“Anh nãy giờ nói hơi nhiều rồi đấy”

“Tức giận”

Không còn kiên nhẫn với con người xa lạ này nữa, hai hàng lông mày của cô lập tức chau lại gương mặt tỏ ra ý muốn đuổi người nồng đậm.