Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Chanhh chuaa

Chương 45: Nơi lạnh nhất là lòng người




Sau khi thay đồ xong thì chị Duyên liền lập tức quay lại hồ bơi. Lần này là chị ấy vớt lá còn cô thì ngồi nghịch nước.

Khi ở cơ thể thứ nhất ngoài học chuyện kinh doanh ra cô còn có sở thích đọc sách tâm lý và có nghiên cứu, ngoài ở góc độ nắm bắt tâm lý khách hàng ra thì cô còn tìm hiểu ở một số mảng khác nhau.

Lúc đầu cô còn tưởng người ở đây khó đối phó như thế nào cơ, ai ngờ chỉ cần đẩy xuống nước một cái, hù dọa vài câu là đã sợ, đúng là một con người có tâm tư mềm yếu mà.

Sau khi vớt lá xong thì hai người chuyển qua làm cỏ ở vườn hoa hồng. Vườn hoa cách biệt thự khá xa nên hai người phải đi bộ tầm khoảng 15 phút thì tới.

Trên đường đi thì Nam Nghiêng bỗng nhớ ra một chuyện động trời đó chính sợ sâu, ngày xưa khi cô vào vườn hoa kiển của ba chơi thì vô phát hiện trên một cái cây gì đó có một con vật có màu xanh, thân hình có hơi mũm mỉm trong khá dễ thương.

Chuyện kế tiếp là cô đã bắt nó chơi và bị bắn cho một phát ngứa gãi như mấy con khỉ trong sở thú. Một loài động vật tưởng chừng như bên ngoài là vô hại nhưng khi chạm vào thì mới biết nó như thế nào.

Cũng như đóa hoa hồng này nó đẹp đẽ, kiêu sa và lộng lẫy nhưng thân của nó lại đầy gai một khi chạm vào thì sẽ chảy máu.

Không hiểu sao bây giờ cô lại muốn làm một con sâu, một đóa hoa hồng, nhìn bên ngoài có thể không lộng lẫy kiêu sa bằng đóa hoa hồng này nhưng lại khiến cho người muốn chạm vào mình phải ngứa ngái và chảy máu.

Bề ngoài có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là bên trong phải có độc.

Lần hai do thấy chị Duyên làm việc một mình cũng khá là khổ sở nên cỏ chị ấy làm xong thì cô ôm đi vứt. Khi chị ấy thấy cô như thế thì có nhìn cô bằng một cặp mắt lạ nhưng cô chẳng để tâm cho lắm.

Hai người vừa làm xong cũng là lúc vừa kịp trời mưa kéo đến. Bầu trời trước mưa âm u đen kịt, gió thì thổi cành ngày càng mạnh như muốn cuốn theo con người ta đưa đi.

Không hiểu sao cô lại thích một bầu trời như thế này và còn cả ngắm trời mưa nữa. Hy vọng lần này dưới cái tên Nam Nghiêng cô sẽ chứng kiến được cảnh những con người kia trả giá và cả việc bản thân mình sẽ mãi mãi rời khỏi thế giới này, linh hồn không còn phải trú nhờ thân xác của ai nữa.

Rời khỏi dòng trạng thái suy nghĩ của mình, cô nhìn ra bên ngoài. Hai người vừa làm xong việc nên đã đến một căn đình nghỉ mát để trú và bây giờ bị mắc kẹt tại đây.

Không gian giữa cô và chị Duyên lúc này im lặng đến kì lạ, ngoại trừ tiếng mưa ra thì chẳng còn một động tĩnh gì khác.

Mọi chuyện rất bình thường cho đến khi chị Duyên nhìn vào đồng hồ sau đó quay qua nhìn cô nở một nụ cười trong có vẻ khinh bỉ rồi lập tức chạy đi trong mưa.

“Cô ta làm cái gì vậy chứ”

Đến cuối cùng Tư Nam Nghiêng vẫn để đến khi trời tạnh mưa thì mơi bước vào. Khi vào đến nhà chính thì người đầu tiên cô gặp là quản gia Liên, bà ta nhìn cô bằng một gương mặt hầm hầm như là sắp ăn thịt đối phương đến nơi.

“Tôi giao việc cho cô trong vòng hai tiếng mà đến gần ba tiếng mới xong”

“Là do trời mưa”

Bà ta nghe lý do xong lại chau mài, chân lập tức tiến lên một bước nắm tóc cô giật mạnh về phía trước rồi dùng tay còn lại đánh mạnh vào người cô.

Những người làm xung quanh đương nhiên là nhìn thấy cảnh này nhưng chẳng có ai trong số họ đứng ra can ngăn hay nói gì cả.

Việc họ làm là quay người đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là trên thế gian nơi lạnh nhất là lòng người mà.