Đợi đến khi Tuyết Lan đi rồi thì trong đầu cô lại hiện một vài hình ảnh, cô bé đó lúc trước cũng bị Mộ Bách quấy rối và đưa đến đây.
Khi trước hai người cũng làm ở nhà lớn nhưng số lần chạm mặt và nói chuyện với nhau rất ít nên cũng không thân lắm.
Một lát sau cô bé quay lại với một tô cơm, trong thời gian cô vừa ăn thì cô bé vừa cập nhất một số quy tắt của ngôi nhà này.
Đại khái là ngoài đại thiếu gia ra thì quản gia Liên chính là người có quyền lực cao nhất, tất cả người làm và những việc ở trong căn nhà này điều do bà ta sắp xếp và quyết định.
Ở nơi đây tầng chệch thì người làm có thể đi lại làm việc bình thường còn tầng hai thì chỉ có một số người làm lâu năm hoặc có được sợ tin tưởng thì mới được bước lên đó.
Còn đại thiếu gia Mộ Hàn chính là đại ma vương, do tai nạn nên bị hôn mê một thời gian dài khi tỉnh lại thì chân không có khả năng đi lại và hiện đang trong thời gian phục hồi.
Tính tình người đàn ông này kỳ quái khó ở, thất thường còn hơn cả thời tiết nên người làm trong nhà này điều rất sợ anh, cứ thấy bóng dáng anh là họ chỉ muốn đi trốn.
“Em yên tâm đi, chị sẽ cố gắng”
“Cố gắng cái gì cơ”
“Suỵt, thời gian sẽ nói cho em biết”
Ăn cơm xong thì cô nằm nghỉ một chút, canh đến đúng thời gian rồi mới bước đi tìm quản gia.
Cô cảm thấy mấy căn biệt thự của nhà giàu có lắm quy tắt, nhà cô lúc trước tuy không giàu như chủ của căn nhà này nhưng ít ra cũng có danh tiếng và cũng có mướn giúp việc.
Mối quan hệ giữa chủ nhà và người giúp việc cũng đâu đến nổi hà khắc như thế này lại còn có một bà quản gia với một gương mặt khó ở, tính khí thì chưa tiếp xúc lâu nhưng chắc cũng không phải dạng tốt lành gì.
Lại còn cái kiểu đi nhận cô nhi về vừa cho làm giúp việc vừa cho đi học, đến khi lớn rồi lại mặc cho đứa con trai của mình muốn làm gì thì làm đứa nhỏ mà chính họ nhặt về.
Tâm tư của những người này cô đúng là không hiểu nổi. Kể ra hiện tại cô cũng đã ở kiếp sống thứ ba, không biết tương lai còn có kiếp sống nào nữa không.
Nhớ đến đây đột nhiên cô lại nhớ đến thầy, nhớ đến ông cậu và cả Hữu Kỳ. Đững nhìn học từ xa chắc là không sao đâu nhỉ.
Nhưng mà bây giờ muốn tự do đi lại thì e là không dễ dàng gì. Vẫn là nên đối phó với đám người trong biệt thự này trước để cho bọn họ không còn động đến và trở nên sợ cô rồi tính tiếp.
Quản gia Liên vừa nhìn thấy cô thì đã giao một nhiệm vụ cao cả đó là đi vớt lá cây ở hồ bơi sau nhà, thay nước, kỳ cọ cho sạch sẽ và đi làm cỏ ở trong vườn hoa hồng và người hướng dẫn cũng như làm chung với cô là một người cô gái tên Duyên.
Lần đầu nhìn thấy con người này thì trong đại não cô liền bật lên một suy nghĩ là tên Duyên nhưng nhìn gương mặt chẳng có tý duyên nào.
Nam Nghiêng cảm thấy mình có hơi vô duyên khi nghĩ như thế mà thôi cũng kệ. Suy nghĩ thôi chứ đâu phải nói thẳng ra cho người ta nghe.
Gần chổ nơi ở cho người làm có một cái hồ bơi thật to. Do xung quanh đây có trong khá là nhiều loại cây giống như cổ thụ. Loài cây này là cây gì thì cô không biết vì cô không rành về lĩnh vực nghiêng cứu tên thực vật gì đó mà cô chỉ thấy cái cây này có tán to lá công to mà nó lại đang trong thời rụng lá nên…
Cái hồ lại rộng, lá cây lại nhiều bên dưới cũng có khá nhiều rong riu. Nhìn thấy công việc mà mình làm trong tương lai gần đột nhiên cô muốn nằm xuống xĩu tại đây.
Thôi thì muốn làm được việc lớn thì đầu tiên phải làm được việc nhỏ.