Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Chanhh chuaa

Chương 42: Đến nơi ở mới




Ăn được một ít thức ăn thì nước mắt cô lại rơi, cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Còn bác tài xế thì thở dài.

Đa số người làm trong nhà không danh không phận bị Mộ Bách nhắm tời điều có một kết cục thảm. Những người không có cha mẹ và được ông bà Mộ cưu mang thì sẽ bị nhốt và căn phòng tối và không cho ăn.

Đợi đến khi đối phương kiệt sức sẽ được đưa đến nhà Mộ Hàn. Lúc trước đại thiếu gia bị tai nạn hôn mê gần hai năm trời sao khi tỉnh dậy thì hai chân lại không đi được và hiện tại đang trong quá trình phục hồi nhưng không khả quan là mấy.

Tính tình của Mộ Hàn vốn đã không tốt nên sao khi bị tai nạn tỉnh dậy xong thì khó chiều vô cùng. Điều đáng sợ nhất là những người làm ở nơi đấy chỉ toàn là người của Mộ Bách mà Nam Nghiêng lại đắc tôi với Mộ Bách.

Chỉ cần cô bé này đến đó với cái thân thể này thì thế nào cũng bị những người đó làm khó dễ. Có những con người vì chịu không nổi mà tự kết liễu đời mình còn có người thì lựa chọn bỏ trốn biệt tích.

Sau khi ăn xong thì cô nhìn ra cửa sổ, cảnh vật hai bên lướt qua nhanh chóng, chiếc xe hết rẽ sang phải rồi lại rẽ sang trái. Không hiểu sao Nam Nghiêng lại cảm thấy cuộc đời mình cũng giống như chiếc xe này vậy, có thật nhiều ngã rẽ.

Điểm đến cuối cùng của chiếc xe là dừng lại một ngôi nhà, nó không được xây dựng theo kiểu hoành tráng hay theo lối kiến trúc hoàng gia hay Châu Âu mà nó được xây và trang trí theo kiểu hiện đại pha lẫn chút đơn giản.

Xem ra cô phải sống ở nơi đây một thời gian dài rồi, con đường dài phía trước xem ra khá là cực khổ đây.

Do lúc nãy đã được ăn nên bây giờ sức lực của cô đã được phục hồi không ít vì vậy mà đã có thể tự đi được. Xem ra cơ thể này suy yếu rất nhanh nhưng cũng tự phục hồi lại được rất nhanh.

Bác tài xế biết cô lạ nước lạ cái không biết đường nên đã thương xót mà dẫn cô vào. Ông ấy dẫn cô đến trước mặt một người phụ nữ trung niên, trong mặt bà ấy rất nghiêm khắc và khó tính.

Khi vừa nhìn thấy cô đi cùng bác tài xế từ phía xa thì bà ấy đã để ý và nhìn dùng ánh mắt đánh giá mà nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

“Lại có người được đưa đến đây à”

“Đây là lệnh của nhị thiếu gia”

“Vừa nhìn là tôi đã biết rồi, này cô tên gì”

“Tư Nam Nghiêng”

“Bà ấy tên là Liên, là quản gia ở nơi đây”

Bác tài xế sau khi giới thiệu xong thì nói với quản gia thêm vài câu rồi cũng rời đi. Đợi đến khi bác tài xế khuất bóng rồi quản gia Liên mới quay qua nhìn cô bằng một cặp mắt chán ghét.

“Tuyết Lan đến đây”

“Dạ”

Một cô bé tầm khoảng mười sáu tuổi nhanh nhảo chạy lại.

“Từ nay cô sẽ ở chung phòng với Tuyết Lan, con bé sẽ phổ cập cho cô ít kiến thức về căn nhà này cũng như là nơi nào nên đến nơi nào không nên đến. Cô có 2 tiếng để sắp xếp đồ và làm quen với căn nhà này rồi sau đó đến gặp tôi để nhận việc”

Bà ta nói xong rồi thì quay phắc người rời đi giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Người này vốn không để cô vào mắt mà.

Haiz… giờ này không phải thời gian đi so đo với người phụ nữ đó mà cô phải tìm cách đối phó với đám ở trong căn nhà thì mới mong được sống sót.

Khi nãy được ăn bác tài xế cho một thức ăn và nước uống nên cơ thể cũng đã hồi phục được một phần nhưng suy cho cùng thể chất vẫn còn yếu.

Tuyết Lan nhìn thấy cái thân thể tàn tạ của cô thì cũng thương tình mà xách đồ hộ cô.

“Chị đi theo em”

Đi được một khúc thì con bé lên tiếng:

“Chị bị nhị thiếu gia đưa đến đây”

“Ừm”

Nam Nghiêng quan sát biểu cảm của Tuyết Lan được một lúc rồi lên tiếng:

“Em cũng bị cái tên điên kia quấy rối rồi đưa đến đây”

“Tên điên, ý chị nói là nhị thiếu”

“Ừm”

“Chị không được nói như vậy đâu, để người khác biết được sẽ thì chúng ta sẽ thê thảm”

“Em nhìn chị chưa đủ thảm hay sao”

“Sẽ còn thảm hơn lúc này”

“Tên điên mà chị nói cũng chỉ có hai chúng ta biết người đó là ai”

"Căn phòng của hai người ở một căn phòng ở dãy nhà của người làm ở phía sau căn biệt thự. Nơi đây cũng không tệ đến nổi trời mưa sẽ dột, nói chung là khá ổn nhưng vị trí của nó thì ở tít trong kẹt.

“Chị ở đây sắp xếp lại quần áo giường chiếu đi, để em đi lấy ít thức ăn cho chị”

“Cảm ơn em”