"Cậu biết tin gì chưa, sáng nay anh chị lớp năm nói nhà trường bỏ lệnh trực nhật quanh trường rồi đó", Tuấn Kiệt hào hứng khi nghe ngóng được vài chuyện thú vị từ các anh chị khối trên, ngay lập tức chạy xuống chia sẻ với người bạn thân nhất của mình.
"Thật vậy sao? Hí hí~", cậu vui vẻ cười lớn, khuôn mặt bừng sáng nụ cười rạng rỡ như hoa nở.
Vĩ Văn không giấu được cảm giác đắc thắng. Suy cho cùng, cha Vĩ Văn thực sự là số một trong lòng cậu. Từ giờ trở đi, không ai bắt cậu phải làm những công việc nắng nóng cháy da như vậy nữa.
"Là bố tớ đó, bố tớ đã nói với cô giáo về việc này"
"Thật vậy sao?" Tuấn Kiệt không giấu được sự ngạc nhiên khi nghe thấy Vĩ Văn nói, vẻ mặt tràn đầy niềm vui bất ngờ, khiến Tuấn Kiệt không khỏi mỉm cười thích thú. Từ nay sẽ không ai bắt cậu đi nhổ cỏ dưới cái nắng như thiêu như đốt, đốt cháy da thịt.
"Um um, hôm qua tớ tưởng bị bố la, may thay bố thấy được tay tơ bị đỏ vì cỏ. Bố bảo sẽ nói chuyện này lại với cô."
"Mừng ghê, tớ ghét phải nhổ cỏ lắm, thà học còn hơn"
"Học cũng chán òm" Văn lẩm bẩm với vẻ khinh thường, chán ghét với việc học.
"Cô vô! cô vô!", "Học sinh đứng!", Tiếng bước chân cô giáo đến phá vỡ sự im lặng, mọi người trong lớp đều đứng dậy chào cô một cách kính cẩn.
Cô nhìn quanh, nhận thấy lớp không còn một chỗ trống nào, liền gật đầu tán thành: “Các em ngồi”. Cả lớp ngồi xuống và buổi học bắt đầu.
Vĩ Văn bực bội ném tập vở lên bàn Tuyên Quân, nói: "Ê cái thằng của nợ kia, chép bài giùm tao coi"
Tuyên Quân sợ bị phát hiện nên nhanh trả lời:"Không được, anh phải tự chép bài của mình mới được, giáo viên biết sẽ la anh đấy", Tuyên Quân vội vàng đẩy cuốn sổ trở lại bàn Vĩ Văn.
"Tôi kêu cậu chép cậu chép đi, lèm bèm hoài!", Vĩ Văn gằn giọng.
" Um...", Tuyên Quân do dự một lát, không muốn làm, nhưng vì sợ bị Vĩ Văn ức hiếp, suốt ngày giày vò nên miễn cưỡng đồng ý làm theo lời cậu.
"Bánh mới này ngon ghê, cậu ăn không Văn Văn?"
Vĩ Văn không quan tâm những lời Tuấn Kiệt nói. Ánh mắt của cậu luôn hướng về phía trước, tập trung vào con mồi một cách thèm thuồng.
"Sao vậy Văn Văn?"
Vĩ Văn không để ý đến lời nói của Tuấn Kiệt, chỉ gạt chúng đi và tiếp tục đi rình mò phía sau. Bằng một động tác nhanh nhẹn, Vĩ Văn tiến đến Tuyên Quân, vội vàng thả vài viên kẹo mềm vào đồ uống có ga của anh. Với nụ cười giễu cợt, Vĩ Văn nhanh chóng bỏ chạy, để lại Tuyên Quân và Tuấn Kiệt ngơ ngác, bối rối. Họ không biết Vĩ Văn đang chơi trò gì, vẻ mặt họ cứng đờ không thể tin được.
"..."
"ủa ơ?" Tuấn Kiệt liếc nhìn Tuyên Quân, nở một nụ cười căng thẳng như muốn gạt đi cuộc gặp gỡ không nên gặp này. Không chút do dự, Tuấn Kiệt quyết định đi theo Vĩ Văn.
"Đồ ăn đến rồi đây, hai đứa mau ăn rồi làm bài tập thôi nào"
"Thích quá đi toàn đồ ăn ngon" Toàn những món mình thích, Vĩ Văn ăn lia ăn lịa, không để sót một món nào. Vĩ Văn là một người yêu thích đồ ăn và khi nhắc đến những món ăn mình yêu thích, cậu đều không ngần ngại ăn sạch chúng.
Vĩ Văn ăn ngấu nghiến từng miếng một một cách nhiệt tình, đảm bảo không để lại một miếng nào còn sót lại. Cậu thưởng thức hương vị, thưởng thức từng miếng thịt và thậm chí chọn lọc cả xương. Gần như thể cậu không thể thưởng thức đủ những món ăn ngon trước mặt.
Và khi ăn xong, Vĩ Văn không lãng phí bất cứ thứ gì. Cậu gắp những mảnh xương còn sót lại thả vào bát cơm của Tuyên Quân, trêu chọc với giọng điệu giễu cợt: "Ăn đi cho mau chóng lớn nha con."
Vĩ Văn không bao giờ bỏ lỡ cơ hội bắt chước giọng nói của bố, nhất là khi ăn cơm cùng gia đình, trên gương mặt hiện lên vẻ tự mãn.
Tuyên Quân cảm thấy bất lực trước hoàn cảnh này. Cơ thể anh bắt đầu run rẩy và anh cảm thấy mình như muốn khóc, nhưng anh không dám thể hiện cảm xúc của mình. Thay vào đó, Tuyên Quân cắn chặt răng và âm thầm chịu đựng cơn đau. Để thoát khỏi tình huống khó chịu, anh gắp từng miếng xương ra và đặt chúng bên ngoài trong im lặng.
Khi Tuyên Quân đang quay về chỗ ngồi, anh không hề biết rằng Vĩ Văn đang chờ cơ hội hoàn hảo để chơi khăm mình. Với nụ cười tinh quái, Vĩ Văn ranh ma gạt chân Tuyên Quân khiến anh đau đớn ngã xuống đất.
"Ah!", Tuyên Quân kêu lên khi ngã nhào xuống sàn, nhìn lại thấy đầu gối sượt qua và rỉ máu.
Ngồi thoải mái trên ghế, Vĩ Văn không khỏi bật cười. Cậu thấy vui mừng khôn xiết khi thấy Tuyên Quân khó chịu.
Tình trạng hỗn loạn, một bạn cùng lớp ngồi gần đó đã lao tới đỡ Tuyên Quân đứng dậy, lo lắng hỏi: "Này bạn có sao không?"
"Không..sao, cảm ơn cậu.", Tuyên Quân gật đầu, trên mặt mỉm cười cảm ơn người bạn cùng lớp đã giúp đỡ mình. Biết ơn sự giúp đỡ, anh quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Cơn thích thú của Vĩ Văn nhanh chóng lắng xuống khi cậu nhận ra có người đến giúp Tuyên Quân. Vĩ Văn không thể tin được rằng sẽ có người sẵn lòng giúp đỡ, "thằng của nợ này mà cũng được người ta giúp đỡ?"
Đang giờ ra chơi, Tuyên Quân ngồi đó thưởng thức món gà rán giòn thơm ngon, Vĩ Văn không khỏi ghen tị. Cậu vừa đi xuống cảm thấy không vui vẻ chút nào. Vì vậy, Vĩ Văn quyết định đi đến chỗ Tuyên Quân, chộp lấy chai tương ớt đang ngồi yên bình trên bàn. Không chút do dự, cậu đổ toàn bộ lên đĩa gà rán của Tuyên Quân, đảm bảo từng miếng đều được phủ đầy gia vị thơm ngon.
"Của nợ cũng biết ăn gà rán sao?"
Những bạn học ngồi kế bên đều nhìn ngơ ngác, xì xầm: "Bạn đó..có sao không ta?", "Bị đổ lên vậy chắc không ăn được", "Đó là bắt nạt đúng không?", "Có cần méc cô không?"
"Anh hai, cái này gà rán của em mà, anh làm vậy thật phung phí"
"Ai cho cậu ăn mà ăn?"
"à à...hai người đó là anh em."
Ít ai biết, Tuyên Quân chỉ giả vờ không hề bối rối trước hành động của Vĩ Văn. Anh không muốn bạn bè xa lánh Vĩ Văn, giống như Vĩ Văn đã xa lánh anh. Đó là một hành động thầm lặng bảo vệ anh trai mình, ngay cả khi không ai hiểu được.
Vĩ Văn không khỏi bật cười khi nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Cậu vừa lén nhét một con cào cào vào áo Tuyên Quân, lúc này nhóc con tội nghiệp đang điên cuồng tìm cách đuổi nó đi. Con cào cào nhảy xung quanh trên lưng Tuyên Quân khiến anh phải khua tay, vặn vẹo người để bắt lấy. Nhưng dù anh có cố gắng đến đâu, cũng vô ích.
"Anh hai giúp em..em sợ", Tuyên Quân cầu xin, tuyệt vọng tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh trai mình. Tuy nhiên, Vĩ Văn lại rất thích thú với cảnh tượng này. Nhìn thấy Tuyên Quân gặp nạn mang lại cảm giác hài lòng cho Vĩ Văn.
"Đáng đời nhà người!"
Thấy đứa bị ghét trở nên dáng vẻ như mình mong muốn. Với nụ cười nhếch mép, Vĩ Văn quyết định đã đến lúc phải trốn thoát. Rời đi để Tuyên Quân một mình xử lý con cào cào, Vĩ Văn chạy về nhà, bỏ lại anh một mình khổ sở, loay hoay gỡ con cào cào khó chịu ra khỏi quần áo.
.Cứ thế, mọi ngày tôi đều bày rất nhiều trò phá phá đến khi nào hắn đi ra khỏi nhà này tôi mới vừa lòng.
Những ngày học trước đây đã trôi qua nhanh chóng, cả hai đã bước vào trường cấp 3. Cũng giống những năm trước, tôi và cậu ta vẫn ngồi chung bàn, nhưng đặc biệt là không còn vạch kẻ năm xưa. Như thế không phải chấm hết và tôi đã tìm thấy niềm vui trong việc "chăm sóc" cậu ta. Mỗi ngày, tôi đều nghĩ ra những trò đùa mới để làm cho cậu ta bối rối. Nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên tính cách đó im lặng và không giận dữ. Tôi nhận ra một đều cậu ta thật sự rất giống một con thỏ nhút nhát.