Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 4: Lao Động Giữa Trời Nắng Nóng




"Chán quá đi thôiiii" Vĩ Văn nằm trên sofa, lăn qua lăn lại, bực tức hét lên. Thời tiết nóng như đổ lửa, và chẳng có việc gì làm ngoài việc chơi chiếc máy chơi game mà cha đã mua cho cậu.

Mặc dù trò chơi rất thú vị nhưng Vĩ Văn đã cấm đầu vào chơi cả ngày mãi cũng không còn thú vị như cậu mong đợi. Sự bực bội bắt đầu đè nặng lên Vĩ Văn, cậu không khỏi bày tỏ sự bất mãn bằng những tiếng kêu lớn đầy thất vọng. Sự nóng nực và buồn chán đã lấn át cả người cậu. Hiện tại, Vĩ Văn khao khát thứ gì đó thú vị hơn để giết thời gian.

"Chủ nhật chẳng có gì để phá cả!"

Vĩ Văn ngửa đầu lên ghế sofa, nhìn lên trần nhà. Đôi mắt cậu thoáng nhìn thấy ai đó đang đi xuống cầu thang, Vĩ Văn tò mò liếc nhìn xem đó là ai. Trước sự ngạc nhiên của cậu, đó chính là Tuyên Quân, một gương mặt quen thuộc trong căn nhà này. Ban đầu Vĩ Văn không có ý định để ý tới nhưng sau đó trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng mới. Sẽ khá nhàm chán nếu cậu không pha vài trò.

"Ê, của nợ, lấy cho tôi ly nước uống coi!" Vĩ Văn ngồi cúi đầu chơi game chỉ nghe mỗi tiếng dõng dạc ra lệch cho Tuyên Quân, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới ảo trên màn hình. Tuyên Quân liếc nhìn bóng lưng anh trai mình, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc. Đã 7 tiếng trôi qua kể từ khi Vĩ Văn ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn không rời mắt khỏi trò chơi trong màn hình.

Tuyên Quân không hiểu trò chơi này có gì hấp dẫn mà lại thu hút sự chú ý của anh trai mình suốt thời gian dài như vậy. Tuy vậy, Tuyên Quân vẫn im lặng và ngoan ngoãn làm theo lời Vĩ Văn.

Tuyên Quân nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, liếc nhìn màn hình sáng rực. Lại là trò chơi này, trò chơi dường như không có hồi kết. Tuy nhiên, Tuyên Quân thấy Vĩ Văn vẫn miệt mài với nó mỗi ngày, làm việc không mệt mỏi để thăng cấp và chinh phục những thử thách mới, đánh bại vô số kẻ địch. Hoặc có thể đó là cảm giác hồi hộp khi thi đấu với những người chơi khác và chứng tỏ kỹ năng của mình.

"A, tự nhiên tôi thèm nước đá quá." Vĩ Văn ngước lên nhìn Tuyên Quân.

Chỉ cần nhìn một cái, có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt Vĩ Văn nhìn Tuyên Quân chứa đầy sự khinh thường và trêu chọc. Ngược lại, đối với Tuyên Quân, đôi mắt ấy lại ẩn chứa sự dịu dàng, nũng nịu, khao khát được gần gũi anh. Tuyên Quân lặng lẽ cưỡi sóng hiểu biết, nhẹ nhàng thay cốc nước đá.

"Ah, tôi mới nhớ ra một điều, bụng tôi rất yếu, bố tôi không cho uống nước đá, cậu đổi cho tôi ly nước nóng, được không?"

Tuyên Quân không khỏi có chút bực bội nhưng vẫn quyết định làm theo yêu cầu của Vĩ Văn. Đúng là có người anh trẻ con đôi khi mình phải chịu đựng những ý muốn bất chợt của họ. Trời nóng như đổ lửa, Vĩ Văn nhất quyết đòi uống nước nóng. Tuyên Quân nghe có vẻ vô lý nhưng anh không muốn tranh cãi. Anh miễn cưỡng đưa cho cậu một cốc nước nóng.

"Nước nóng quá rồi, cậu định giết tôi hả? Muốn được làm con một trong gia đình này sao?"

Vĩ Văn rơi vào tình thế khó xử. Cậu biết mình phải hành động nhanh chóng để cứu mình ra khỏi rắc rối. Với nụ cười tinh nghịch trên môi, cậu quyết định chơi theo và giả vờ uống một ngụm nước nóng. Đâu thể để tên này thoát thân được, ít nhất cũng phải quờn tên này thêm mấy vòng, mới đủ trò vui được chứ.

"Đổi lại ly nước bình thường cho tôi đi."

"chậc" Tuyên Quân càng lúc càng tức giận nhưng Vĩ Văn vẫn quyết tâm tiếp tục trêu chọc anh. Chọc ghẹo thì cứ chọc ghẹo, sao lại đem chuyện con một con hai vào đây?

Dù Tuyên Quân có muốn đi hay không, anh cũng không bao giờ thèm quan tâm đến chỗ đứng của Vĩ Văn. Tuyên Quân chỉ đơn giản coi Vĩ Văn đang làm hề, đổi ly nước bình thường là được chứ gì?.

Vĩ Văn ngồi trên ghế sofa, cười đùa chơi game, tỏ ra hoàn toàn không có hứng thú. Ngay cả khi Tuyên Quân mang cốc nước cho cậu, Vĩ Văn cũng không buồn nhìn, như không còn tò mò nữa. Thà có ít câu chuyện cười còn hơn là có những câu chuyện gượng ép.

Tuyên Quân nhận thấy Vĩ Văn không còn nặng nhẹ với mình, liền nhanh chóng đi vào bếp lấy hai ly nước nóng và lạnh Vĩ Văn để lại. Anh biết đổ nước ra mà không uống sẽ rất lãng phí. Tuyên Quân sải bước lên cầu thang vào phòng mình. Tuyên Quân không muốn để cơ hội này vuột mất, anh thưởng thức nước bà tiếp tục giải đề thi.

"Ahhhhhhhhh, thời tiết nóng như vậy mà nhà trường nỡ lòng nào bắt chúng ta đi ra đây nhổ cỏ thế này?" Vĩ Văn kiệt sức, không chịu nổi ngồi bệt dưới đất, kêu lên một tiếng.

"Chịu đi Văn Văn, tớ không hiểu, bỏ tiền vào khoản vệ sinh nhưng chúng ta lại ngồi đây vệ sinh thay.", Tuấn Kiệt người ướt đẫm mồ hôi, có chút khó. Nhưng vẫn cố nhanh tay hoàn thành nhiệm vụ cô giao cho.

"Hay...chúng ta lén xuống căn tin đi?", Vĩ Văn đề nghị, mắt sáng lên với sự khởi động. Trọng tâm câu chuyện đã đến,Vĩ Văn đã không thể ngừng suy nghĩ về căn tin ở phía kia. Cái nóng chạy trong người làm cậu thèm khát một ly nước đá siêu lạnh để giải tan. Bước đi nhẹ nhàng, cùng bạn bè, cậu sinh sôi tiến về phía căn tin, tưởng tượng về những món ăn ngon và ly nước mát lạnh.

"Thôi, bị bắt sẽ bị méc phụ huynh đó. Sẽ bị la mất", Tuấn Kiệt xua xua tay không chấp nhận việc này.

Vĩ Văn với đôi mắt long lanh, nhanh chóng chuyển sang giọng điệu trìu mến hơn với bạn mình: "Chúng ta chỉ đi mua nước rồi lên làm tiếp, nắng như thế này, không uống nước chết khô mất".

"Hmmmm", suy nghĩ một lúc, Tuấn Kiệt nhận ra người bạn thân của mình nói có lý. "Cũng đúng thật"

"Đi nhanh rồi về đó!", Tuấn Kiệt mỉm cười và quyết định làm theo lời đề nghị của Vĩ Văn,nghĩ chuyện nhỏ sẽ không làm ảnh hưởng gì cho cả hai.

"Đi thôi!" thấy Tuấn Kiệt đồng ý, Vĩ Văn vui vẻ đứng bật dậy, phủi bụi bẩn trên tay mình.

Cả hai lén ánh mắt của cô giáo tẩu thoát xuống căn tin mua nước uống. Một học sinh tình cờ đang nhổ cỏ gần đó đã nhìn thấy cả Tò mò, bạn học sinh quyết định đi theo sau lưng họ một cách kín đáo. "À, ra là trốn đi mua nước, kì này tôi cho hai cậu bị phạt, hé hé hé."

"Văn Văn uống xong chưa, còn đi lên nữa, cô giáo phát hiện bây giờ", Tuấn Kiệt có chút lo lắng, hối thúc bạn mình.

Trong khi đó, Vĩ Văn thản nhiên nhấm nháp những viên đá trong cốc, tận hưởng khoảnh khắc hiện tại bất chấp hoàn cảnh. "Từ từ, để tớ nhai xong mấy viên đá đã"

"Tuyên Quân là em trai cậu sao? hôm qua tôi được ba mẹ kể lại như thế "

"Tớ không biết, ba tớ cũng nói tên đó là em trai tớ nhưng đối với tớ là cục nợ đáng ghét"

"Tớ thấy Quân Quân dễ thương mà, còn cực kỳ thông minh, nhưng có chút khó gần thì phải, chẳng ai dám lại gần làm quen"

"Thế sao? cho đáng đời tên đó, tớ cực ghét tên đó"

Vĩ Văn nghe bạn mình khen Tuyên Quân, không khỏi thờ ơ với chuyện này. Thay vào đó, Vĩ Văn thấy mình chủ yếu nói ra việc mình ghét người người đó đến mức nào. Sự căm ghét mãnh liệt hiện rõ trong lời nói của Vĩ Văn.

"Ehem, hai em đứng đây làm gì vậy? "

Cả hai đều sửng sốt khi nghe tiếng cô giáo sau lưng, Tuấn Kiệt theo bản năng tiến lại gần Vĩ Văn và nhìn Vĩ Văn với ánh mắt lo lắng. Chỉ trong vài giây, cậu không thể nói gì ngoài việc ú ớ.

"Ta vừa về thăm các con thôi, Nói xem, Văn Văn con làm gì để cô bán vốn ba kìa."

"Ah...con.. " Vĩ Văn đang mải mê chơi trò chơi yêu thích thì nghe bố nhắc đến điều gì đó. Cậu không nói nên lời, không biết phải giải thích tình huống này như thế nào.

Thấy con trai không biết đáp lại, người cha quay lại nhìn Tuyên Quân đang ăn trái cây nói: "Quân Quân con nói đi"

Nghe ba gọi tới tên mình, anh vội vàng bỏ muỗng xuống, nhìn ông ngần ngại, nhỏ giọng: "Chuyện này..." Tuyên Quân lén nhìn qua anh trai mình.

Vĩ Văn có thể cảm nhận được ánh mắt Tuyên Quân đang nhìn mình, ánh mắt quét qua hắn như một cơn bão đe dọa. Hắn khẩn trương nuốt khan, nhỏ giọng nói: "Um..."

"Này Văn Văn không được ăn hiếp em"

"Ơ..dạ.." Vĩ Văn đầy phụng phịu, có làm gì nó đâu mà bảo bắt nạt nó? ba đúng là đồ thiên vị thương mỗi nó, con đây mới là con ghẻ đúng không?

"Con nói đi."

Tuyên Quân tiếp tục âm thầm quan sát anh trai "Dạ hôm nay nhà trường phát động học sinh nhổ cỏ quanh trường.. Thời tiết thì nóng, nắng rất cháy da, anh Văn Văn không chịu được nên lén đi mua nước uống, bị..bị bạn học bắt gặp rồi méc cô.."

"Mày nói dối, rõ rành rành ra đó, mày là người đã méc cô.", Vĩ Văn tức giận hét vào mặt Tuyên Quân, rõ ràng ngoài Tuyên Quân ra ai dám méc cô như vậy?

"Không..em không có..", Tuyên Quân ứ nước mắt, từ trước đến nay tuy bị anh trai bắt nạt nhưng Tuyên Quân không hề khóc. Hiện tại lại bị vu oan như thế, Tuyên Quân không kiềm được nỗi đau trong lòng.

"Văn Văn!!", ông bố tức giận cắt ngang lời Vĩ Văn.

"Hứ, con biết rồi..có chút ét cô cũng điện về méc ba.", Vĩ Văn chẳng còn lời nào để biện minh, cậu không quan tâm đến nữa, tiếp tục cầm máy lên chơi game.

Hải Phong dai dai trán, mệt mỏi, "Được rồi, hai đứa đi lên làm bài đi, ta nói chuyện với cô giáo về việc này"

"Thật ạ? bố nói với cô đừng bắt tụi con ra nhổ cỏ nữa, tay con đau lắm", Vĩ Văn chìa đôi tay có chút đỏ vì bấu chặt vào cỏ, mặt đầy đau thương nhìn ba mình.

"Nắng cháy da con, rát lắm.", còn không quên bày ra bộ dạng rưng rưng như muốn sắp khóc lấy lòng ông.

Hải Phong nhìn con mình như thế có chút đau lòng, không nỡ nhìn con mình phải chịu khổ, ông đã quyết định.

"Ngoan ngoan, ba biết rồi, ba sẽ nói với cô"

"Dạ!."

Vĩ Văn vừa nghe ba bênh mình, cậu không kìm được sự phấn khích, ngoan ngoãn chạy lên phòng để hoàn thành hết bài tập của cô giáo. Tuyên Quân thấy Vĩ Văn vui vẻ như vậy, trong lòng nhẹ nhõm một chút. Đúng là khi Vĩ Văn tức giận, cậu khá là đáng sợ, nhưng lúc này...cậu lại vô cùng đáng yêu.

Tuyên Quân làm theo lời cha dặn lên lầu học bài nhưng không tập trung nổi một chữ nào. Trong đầu anh hiện tại chỉ còn hình ảnh Vĩ Văn mỉm cười trìu mến. Tuyên Quân không khỏi đỏ mặt.