Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 11: Ngày Đầu Tiên Tuyên Quân gặp Vĩ Văn




Trong suốt cả ngày hôm sau, Vĩ Văn đã ở nhà Tuấn Kiệt, hai người cùng trải qua một ngày chủ nhật thật vui vẻ tại các địa điểm sang trọng trong thành phố.

Sáng hôm sau, Tuyên Quân gọi Vĩ Văn xuống ăn cơm nhưng không thấy cậu ở đâu. Tuyên Quân nghĩ Vĩ Văn có lẽ đã đi chơi đâu đó. Đến khuya 12h, Vĩ Văn vẫn chưa trở về, khiến Tuyên Quân lo lắng.

Anh cố gắng liên lạc với Vĩ Văn nhưng không thành công. Thậm chí, thăm dò cả số điện thoại của người bạn thân nhất của Vĩ Văn, Tuấn Kiệt, cũng không giúp được gì vì không ai bắt máy.

"Chết tiệt, anh đâu rồi, rốt cuộc đã đi đâu, bắt máy đi, bắt máy đi!!!", Tuyên Quân lo lắng đi lại không ngớt, lẩm bẩm trong miệng, cầu xin anh trai mình bắt máy. Tuyên Quân tức giận đập chiếc điện thoại xuống sàn nhà, rồi vung đá vào chiếc ghế sofa một cách bừa bãi trước khi ngồi xuống ghế với vẻ tức tối.

Tuyên Quân suy nghĩ lại bản thân mình đã làm anh trai buồn bã, hiện tại còn không biết anh trai đang ở đâu. Tuyên Quân gục mặt xuống đất, hồi tưởng về ngày đầu tiên gặp gỡ cậu. Trong khoảnh khắc đó, những kí ức về sự ấm áp và niềm vui khiến anh nhớ mãi không quên.

Quả thật trông rất đáng yêu, khi đấy cậu bước xuống từ cầu thang, hai má phúng phính lắc lư trong vô cùng dễ thương. Trong khoảnh khắc ấy, Tuyên Quân đã tưởng tượng họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, cho đến khi những lời ác ý đó được thốt ra từ chính miệng của người đáng yêu kia...

 "Bố ăn nằm với ai rồi đem của nợ này về bắt chúng tôi hòa nhập? không đời nào"

Tôi đã bất ngờ và cảm thấy không tin vào những lời nói của anh, tôi hiểu rằng mình không xứng đáng để bước vào căn nhà này. Tuy nhiên, lòng tôi lại muốn gần anh hơn, muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn. Dù mỗi ngày tôi phải chịu đựng sự bắt nạt, sự trêu chọc từ anh, nhưng trong lòng tôi vẫn rất hạnh phúc. Tôi cảm thấy như anh đang để ý đến tôi, quan tâm đến tôi nhiều hơn...

Tôi không nhớ rõ từ khi nào mà cảm xúc kỳ lạ ấy bắt đầu hiện hữu trong tâm trí tôi. Đó là một loại tình cảm mà tôi không thể hiểu được, mâu thuẫn hoàn toàn với những nguyên tắc đạo lý mà tôi luôn được nghe tới. Có một lần, tôi đã rơi vào tình trạng hoang mang khi mơ thấy hình bóng của anh, thấy anh trước mặt tôi mà không mảnh vải che thân. Đó là một giấc mơ mà tôi không thể giải thích, khiến tôi phải suy nghĩ và tự hỏi về những cảm xúc kỳ lạ ấy.

Hằng ngày, tôi luôn tự nỗ lực để tự hoàn thiện bản thân, mong muốn tạo dựng một ấn tượng tốt trước mặt anh. Tôi dành hàng ngàn giờ chỉ để học hỏi, rèn luyện với hy vọng rằng anh sẽ có thể tin tưởng và dựa dẫm vào tôi.

Hiện tại, trong tâm trí của tôi, chỉ có một người duy nhất - Vĩ Văn. Khi không có anh ấy ở bên cạnh, tôi cảm thấy như đang mất đi điều quan trọng nhất trong cuộc đời này. Mong muốn lớn nhất của tôi hiện tại chính là được gặp anh, mong anh sẽ xuất hiện ngay trước mắt tôi, để tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện và ấm áp từ anh.

Vào buổi sáng hôm sau, Tuyên Quân đã đến trường rất sớm, chờ đợi Vĩ Văn suốt một thời gian dài. Cuối cùng, sau một giờ đồng hồ chờ đợi, anh mới thấy bóng dáng của Vĩ Văn xuất hiện từ xa. Vĩ Văn trông như một người không có tinh thần, bước vào lớp học với cơ thể mệt mỏi và uể oải.

Vĩ Văn không quan tâm đến những thứ xung quanh, cậu chỉ đang tập trung vào chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống ghế, cậu liền nằm dài ra bàn trông rất lười biếng và thong thả.

Tuyên Quân không cho Vĩ Văn nghỉ ngơi, anh hăng hái đặt ra hàng loạt câu hỏi liên tiếp mà không ngừng nghỉ. "Anh, cả ngày hôm qua anh đi đâu?"

"Đi đâu là chuyện của tao?", Vĩ Văn nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu liếc nhìn Tuyên Quân, gắt giọng: "cần mày xía mõm vô à?"

"Anh có biết!" Khi đang ở điểm cao nhất của cuộc trò chuyện, một người đã xen vào giữa hai người đang nói chuyện. Tuyên Quân tức giận quay sang nhìn người bên cạnh mình, không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Anh chỉ cần một chút nữa là sẽ nói ra câu nói quyết định, "Anh có biết em lo lắng cho anh lắm không? ", nhưng bị gián đoạn bởi sự can thiệp của người khác.

"Quân Quân, cùng tớ tới thư viện tìm tài liệu được không? có một số thứ tớ muốn hỏi cậu."

Tuyên Quân ban đầu không muốn tham gia cuộc trò chuyện, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, anh ta quyết định việc tham gia cùng Lam Chi đến thứ viện vẫn tốt hơn là không. Tuyên Quân không muốn mọi người chú ý đến nội dung của cuộc trò chuyện của mình và Vĩ Văn, liền gật đầu chấp nhận.

"Thân thiết với gái quá nhỉ?" Vĩ Văn nghiêng đầu nhìn theo hai người rời khỏi, trong lòng bỗng trỗi lên một cảm giác hơi tò mò nhưng cậu không quá quan tâm. Vĩ Văn úp đầu xuống bàn để tiếp tục giấc ngủ của mình.

"Này em kia, lo mà tập trung quét đi!"

"Này chỗ đó còn dơ."

"Chỗ này không sạch."

Sáng sớm hôm nay, Tuấn Kiệt bất ngờ nhận được lời triệu tập từ đàn anh trong câu lạc bộ. Ban đầu, Tuấn Kiệt nghĩ có chuyện gì quan trọng hoặc khẩn cấp xảy ra, nhưng không ngờ lại chỉ để bắt cậu dọn dẹp sân bóng rổ. Công việc này không chỉ mệt mỏi mà còn khiến Tuấn Kiệt cảm thấy bực bội với độ khắt khe của phó chủ tịch.

Trong suốt buổi sáng, Tuấn Kiệt phải làm việc hết mình để làm sạch sân bóng theo ý muốn của phó chủ tịch. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể làm hài lòng anh ta. Mỗi lần làm xong một bên, Minh Lâm lại chỉ trích về phía kia là còn dơ, sau đó lại yêu cầu làm sạch bên kia. Tuấn Kiệt cảm thấy mệt mỏi và tức giận khi nhận được câu không hài lòng liên tục từ phía phó chủ tịch.

Không những thế, vừa lau xong, Minh Lâm bắt Tuấn Kiệt phải làm việc khác ngay lập tức, Sau khi vệ sinh xong. Còn những người mới như cậu thì tập luyện những bài cực kì nhàn hạ.

"Em đi lấy nước cho đàn anh đi"

"Nè nè, vô bao nhiêu ngày rồi không biết tư thế?"

Tuấn Kiệt không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, cậu bắt đầu trở nên tức giận và không kiểm soát được bản thân của mình. Tuấn Kiệt quay sang Minh Lâm và không ngần ngại chỉ trực tiếp vào khuôn mặt của Minh Lâm, với âm thanh lớn và gay gắt, bộc lộ sự tức giận và căm phẫn trong lòng."Này anh kia!"