"Văn Văn, em yêu anh!"
Ánh sáng không đủ để phản chiếu rõ mọi chi tiết xung quanh, nhưng khuôn mặt điển trai của Tuyên Quân vẫn tỏa sáng, không bị che khuất bởi bất kỳ điều gì. Ngồi ngay cạnh Tuyên Quân- người mà cậu ghét, thấy Vĩ Văn nhăn nhó và căng thẳng đến mức khó chịu. Tuyên Quân không chờ đợi lâu sau khi nói xong, anh tiến gần đến gương mặt của Vĩ Văn, như muốn hôn lên đôi môi hồng hào ấy một cách thèm thuồng.
Vĩ Văn đang ở trong tình huống khó khăn, cảm thấy như bị kẹt giữa hai lựa chọn. Cậu cảm thấy như mình không thể di chuyển, nhưng lòng lại rất muốn thoát ra khỏi tình thế này. Cơ thể cậu như đóng băng, không thể hành động. Vĩ Văn cảm thấy ngột ngạt, cố gắng vùng vẫy nhưng không thành công. Khoảnh khắc cuối cùng, chỉ còn một khoảng cách siêu nhỏ giữa môi của cả hai, nhưng Vĩ Văn không muốn để điều này xảy ra. Cậu phải tìm cách giải quyết vấn đề này một cách nhanh chóng.
"Ahahh!!!!!" Cả người Vĩ Văn nhào lên trước, hơi thở dồn dập. Vĩ Văn không ngần ngại mà quyết liệt đánh mạnh vào má của mình một cú bốp.
"Chết tiệt! Mày thấy cái gì vậy Văn? Phù phù, chỉ là giấc mơ chỉ là giấc mơ mà thôi.", Vĩ Văn hít thở sâu và cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình được sự bình tĩnh. Trong khi cậu cố gắng kiểm soát cảm xúc và tâm trạng của mình thì trái tim cậu không ngừng đập mạnh, tạo ra cảm giác không ổn định. Khiến Vĩ Văn tự hỏi vì sao cơ thể cậu phản ứng mạnh mẽ như vậy, trong khi ý thức của anh chỉ muốn được bình yên.
Trong lúc tâm trạng không ổn định, bụng đói của Vĩ Văn kêu rên giữa không gian tối om. Vĩ Văn cảm thấy hơi e ngại, nhưng ít nhất từ khi trở về nhà từ trường, cậu chưa bỏ thứ gì vào bụng một miếng gì. Ấy vậy cũng chẳng thấy ai kêu gọi cậu xuống ăn cơm, nên cậu phải tự mình tự giác, cố gắng di chuyển cơ thể lười biếng từng bước trên cầu thang đi xuống nhà bếp...
Trước khi Vĩ Văn kịp nhận ra điều gì đó, tiếng ồn ào từ dưới bếp đã vang lên, làm cho cậu chợt giật mình. Khuôn mặt của Vĩ Văn đang một chút hớn hở, nhưng rồi nhanh chóng trở nên trầm lặng. Ngủ một giấc, cậu quên mất hôm nay ba sẽ về nhà thăm. "Cha và nó thân nhau như xưa vậy, rôm rả ghê", đánh liều không để bản thân mình bị đói, bước vào bếp với bộ dạng bình thường nhất có thể.
"Con xuống rồi, ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người đi, để vú lấy chén đũa cho con." Người quản gia rất vui vẻ khi thấy Vĩ Văn xuất hiện, dù hai cha con đã lâu không gặp nhau, ít nhất họ cũng nên có cơ hội ngồi lại bên nhau, thưởng thức một bữa ăn gia đình bình thường nhất có thể.
Trong suốt nhiều năm làm quản gia tại căn nhà này, bà đã xem hai đứa trẻ như con cháu ruột của mình. Khi chứng kiến sự bất đồng giữa cha và con, bà cảm thấy lo lắng và không mấy vui vẻ.
Vừa mới mở miệng để trả lời, Vĩ Văn bỗng nhiên bị ngắt quãng khi có một người không quen biết ngồi ở vị trí kế bên ba mình, cậu nhanh miệng hỏi: "Bà già này là ai vậy?"
Trong lúc đang thưởng thức bữa ăn, Hải Phong bỗng cảm thấy không thoải mái và tỏ ra bực bội. Ông quay đầu lên nhìn Vĩ Văn với ánh mắt tức giận và gằn lên một cách căng thẳng: "Sao con lại nói chuyện với người lớn như vậy?"
Gia Hân nhanh chóng đặt tay lên tay của Hải Phong. Bằng cách này, bà đã giúp ông bình tĩnh và dễ chịu hơn. Gia Hân mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Hải Phong gật đầu ra hiệu. Quay sang nhìn Vĩ Văn một lúc, bà mỉm cười thật tươi, nhỏ nhẹ bảo: "Chào Văn Văn, dì là mẹ của Quân Quân."
"Ồ, là mẹ của của nợ sao?", Vĩ Văn khi nghe đến đây, biểu hiện trên khuôn mặt cậu liền lộ ra sự khinh bỉ, đúng là mẹ nào con đó, giống y hệt nhau. "Mau mau dắt thằng con mình ra khỏi nhà tôi đi, chướng mắt vãi."
"Con không được ăn nói như vậy với người lớn, ai dạy con ăn nói khó nghe như vậy hả?", Cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên căng thẳng hơn. Gia Hân không thể làm dịu ông được nữa. Thay vào đó, bà chỉ có thể ngồi im đó với tâm trạng lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.
Vĩ Văn không thể kìm nén cảm xúc càng không chịu yên, cậu ngay lập tức phản bác lại. "Chứ ba muốn tôi nói chuyện như nào? hỏi mẹ hả, mẹ ơi, cười kinh."
Vĩ Văn hiểu rõ tính cách của cha mình, cậu không đợi ông nói ra điều gì tiếp theo, đã tự ý lên tiếng ngay lập tức: "Vú ơi, mang cơm vào phòng giúp con, con không thể ngồi chung mâm với những người...dị ứng thật.", sau đó rời khỏi phòng ngay.
Tuyên Quân bây giờ mới lên tiếng bào chữa anh trai vì mệt học hành nói năng có chút không đúng. Hải Phong thông minh- tinh sảo, cũng thừa biết tính con trai nên cũng không muốn lớn chuyện, ông kêu mọi người cứ tiếp tục ăn, đừng quan tâm đến chuyện này. Nhưng sâu bên trong lòng Tuyên Quân không một tí cảm xúc nào khác.
Trên phòng Vĩ Văn không khác gì Tuyên Quân. Cậu cảm thấy tức giận và trút hết cơn giận dữ lên chú gấu bông của mình. Thực sự, cậu tự hỏi tại sao lại mang cái bà phù thủy kia về nhà, con hoang này chưa đủ phiền phức hay sao. Vĩ Văn cảm thấy chán chường với ngôi nhà này, không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Mặc dù đã kể một trận như vậy, Vĩ Văn vẫn không thể xua tan hết cơn giận trong lòng, cậu tiếp tục tìm kiếm chiếc điện thoại để gọi cho ai đó... "Mày đó hả?"
Khi đầu dây ở phía bên kia bắt máy và không nghe thấy giọng nói từ đối phương trả lời, âm thanh ồn ào vang vọng rõ ràng. Vĩ Văn nhận ra ngay đó là tiếng phát ra từ tivi, cậu không quá quan tâm hay chú ý vào nó mà chỉ chăm chú nghe tiếng đối phương. "Sao vậy Văn Văn, tao nghe!"
Vĩ Văn nhỏ giọng bảo: "Tao qua nhà mày ngủ tạm một đêm có được không?",
"Hử? sao đấy?", Tuấn Kiệt đang nhai miếng bánh một cách cẩn thận và liên tục, cậu bất ngờ hỏi đầy tò mò dành cho bạn của mình.
"Bà tao dẫn bà phù thủy về"
"À à, qua đi, nào tới nơi alo tao xuống rước", Tuấn Kiệt như đã nắm rõ hoàn toàn tình hình, cậu không do dự gì mà liền gọi bạn của mình đến ngay lập tức.
Sau khi nhận được câu trả lời mà Vĩ Văn đang mong chờ, cậu ngay lập tức tắt điện thoại di động. may mắn thay, vào lúc đó có tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài. Vĩ Văn nhanh chóng đặt điện thoại vào cặp của mình, sau đó đi mở cửa một cách bình tĩnh và tự tin.
"Cơm của con đây."
"Cảm ơn vú.", Khi Vĩ Văn nhận ra người đứng trước mặt không phải cha mình, cậu cảm thấy hớn hở trong lòng. Ngay khi thấy quản gia quay lưng, cậu nhanh chóng đóng cửa và ăn no căng bụng. Ngay sau đó, cậu lén lút thoát khỏi nhà qua cửa sổ như trong những câu chuyện truyền thuyết, để tránh gặp phải người không mong muốn.
Vĩ Văn không khỏi lầm bầm: "Lúc nào cũng vậy, Quân Quân, gọi nghe thân thiết quá, đúng là con hoang."
Khi Vĩ Văn đặt chân tới ngay trước cổng nhà, Cậu nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi ra và gọi cho Tuấn Kiệt. Trong khi đó, Tuấn Kiệt đang ở bên trong nhà, vừa thưởng thức bộ phim hat vừa thưởng thức hương vị ngon lành của những miếng bim bim. Khi nghe tiếng chuông điện thoại, cậu biết ngay đó chính là cuộc gọi của người bạn thân đã đến trước nhà.
Không ngần ngại, Tuấn Kiệt liền bỏ lại mọi thú vui hiện tại, vội vã đứng dậy và lao ra ngoài để mở cửa đón bạn vào như một cách chào đón nồng hậu. "Vào đi Văn Văn."
Vĩ Văn không mấy bận tâm khi bước vào nhà của Tuấn Kiệt, cảm thấy thoải mái như ở nhà mình. Nói về nhà Tuấn Kiệt thì Vĩ Văn đây đi chán chê. Để giảm bớt sự căng thẳng, Tuấn Kiệt đã tự mình vào bếp, rót một ly nước và mang ra mời Vĩ Văn. "Cũng may gia đình tao đi công tác hết rồi, mỗi tao ở nhà."
"Đúng lúc tao gặp nguy!", Hai người bất ngờ cười vang, thể hiện rằng họ đã quen biết lâu năm và hiểu nhau đến mức không cần phải nói nhiều.
"Lần đầu mày gặp bà ta à?"
"Ừm, nhìn không ưa tí nào, ngồi kế ba tao nữa chứ, anh anh em em nghe phát tởm."
Tuấn Kiệt gật đầu đồng ý khi nghe Vĩ Văn kể chuyện, cậu không dám hỏi nhiều vì cảm thấy ngần ngại. Thay vào đó, Tuấn Kiệt cố gắng chuyển sang chủ đề khác để tránh tình huống không thoải mái. "Mày ăn cơm chưa? Tao nấu mì cho mà ăn."
"Tao ăn rồi, không nuốt trôi tí nào.", Vĩ Văn chán nản chẳng muốn nghĩ đến. Ngôn Tình Ngược
Tuấn Kiệt chậc lưỡi: "Khổ thằng bạn tôi."
Trong khi còn đang trò chuyện sôi nổi, điện thoại di động của Tuấn Kiệt bắt đầu vang lên. Ban đầu, cậu không quan tâm vì nghĩ rằng đó chỉ là một tin nhắn nào đó không quan trọng. Tuy nhiên, khi âm thanh chuông điện thoại lần thứ hai vọng lên, Tuấn Kiệt không thể phớt lờ được nữa và quyết định kiểm tra tin nhắn đó.
Tuấn Kiệt nâng máy lên lướt xem có chuyện gì, ngay lập tức sắc mặt của cậu thay đổi hoàn toàn. Vĩ Văn uống một ngụm nước nhận ra bạn của mình đang gặp vấn đề không vui, cậu không thể ngồi yên mà đã hỏi thăm ngay. "Sao vậy mạy?"
"Thằng cha phó câu lạc bộ nhắn mai phải đến tập luyện, tao ghét thằng cha đó quá, nhìn mặt đúng khó ưa vãi."
Vĩ Văn nghe thế cũng chỉ biết cười gượng gạo, dù sao cậu cũng cũng hiểu cái cảm giác đó, cũng chẳng thể làm gì hơn. "Tao nghe nói hắn ta cũng rất giàu, à mày nhớ cái anh tao phun cơm đầy mặt ổng không?"
"À à cái ông đó hả? Sao?", Vĩ Văn ngồi yên lặng, cố gắng khơi gợi trong ký ức mình hình ảnh của người mà Tuấn Kiệt đang đề cập. Cậu nhìn xa xăm, với ánh mắt chăm chú như muốn tìm kiếm mảnh ghép nho nhỏ nào đó để hoàn thiện câu chuyện trong trí não của mình. Việc tìm lại những kí ức đã phai nhạt trong quá khứ có thể là một thách thức, nhưng Vĩ Văn không từ bỏ, cậu dành thời gian và nỗ lực để tái hiện lại những khoảnh khắc đó, như một bức tranh vẽ lại từng nét một để hoàn thiện tác phẩm của mình.
"Ông đó với thằng cha khó ưa này là anh em ruột"
"Hèn gì, cái đầu y chang nhau, tao còn tưởng trường cho phép nhộm tóc." Khi Vĩ Văn lần đầu tiên gặp gỡ hai người họ ở dưới căn tin, cậu đã cảm thấy bối rối với việc hai cái đầu bạc trắng của họ. Vĩ Văn nghĩ họ đã tống tiền nhà trường chỉ để đáp ứng nhu cầu cá nhân mà không hiểu rõ về mục đích thực sự của hành động đó.
"Chắc bị bạch tạng đóo", Khi đến đoạn này, Tuấn Kiệt đã không thể kiềm chế được cảm xúc vui sướng và bắt đầu phá lên cười. Ánh mắt cậu tỏa sáng rực rỡ, khuôn mặt tràn ngập niềm vui vẻ.
Vĩ Văn nhận ra điều đó ngay lập tức, cậu bắt đầu trêu chọc bạn mình bằng giọng điệu hài hước.: "Cười cho lắm vào đi, mốt dính tới mấy người đó suốt đời giờ."
Phỉ phỉ phỉ! cả đời tao cũng đéo muốn gặp lại cha có ưa đó, mày nghĩ sao mới đầu năm ổng bắt tao làm đủ thứ, nhìn là biết cay cái vụ tao chửi ổng "chó không có mắt nhìn đường" chứ gì."
"Gặp tao tao còn hành hạ mày hơn cả thế.", Vĩ Văn nhanh chóng phát ngôn mạnh mẽ, khiến cho Tuấn Kiệt bất ngờ và hoàn toàn không thể hiểu được. Câu nói của Vĩ Văn giống như một cú sét đánh trực tiếp vào tai, làm cho Tuấn Kiệt cảm thấy mình đang ở trong tình huống khó hiểu và không thể kiểm soát được. "Mày bạn tao đó.."
"Ai biết gì đâu không biết gì nhe." Vĩ Văn nhún vai nhẹ nhàng, cậu trả lời bình thản như không có gì xảy ra, tỏ ra không quá quan tâm hay bị ảnh hưởng bởi tình huống này.