Cuộc Chơi Của Kẻ Tâm Thần - Thập Linh Tam

Chương 3




Loạt lời nói này đã khiến nhân viên giao hàng giận đến mức sững sờ, mặt hắn đỏ bừng lên trông thấy.

"Đồ đê tiện! Hôm nay tao sẽ g.i.ế.c mày!"

Hắn với tay định chộp lấy cái kéo trên bàn để mở bưu kiện.

Một cô gái nhanh tay hất bay cái kéo đi.

Nhân viên giao hàng lườm cô gái hai cái.

Không có vũ khí, hắn chỉ còn cách vung nắm đ.ấ.m lao về phía tôi.

Tôi không hề sợ hãi.

Đối mặt với đòn tấn công, tôi né sang trái rồi sang phải, dễ dàng tránh được.

Chẳng phải tôi đi học võ là vô ích đâu.

Năm phút trôi qua, nhân viên giao hàng còn chưa chạm được vào da tôi, mà chỉ như một con ch.ó bị tôi dắt qua dắt lại.

Nhìn hắn thở hổn hển.

Tôi khiêu khích:

"Mày định đánh tan hết không khí quanh tao để tao ngạt thở mà c.h.ế.t à?"

Nghe lời tôi nói, hắn càng cuống cuồng, nhưng không nhìn thấy chân tôi đã đặt ngay dưới chân hắn.

Tôi nhẹ nhàng đẩy chân, hắn liền ngã, đầu đập vào kệ bưu kiện bên cạnh.

"Rầm" một tiếng, bưu kiện bị va đập đến mức rung lắc.

Nhân viên giao hàng ôm đầu định đứng dậy thì bị bưu kiện rơi xuống đè lên.

Thấy hắn bị đập đến mức khốn đốn.

Tôi tốt bụng kéo hắn ra.

Nhưng dù đang nằm trên đất không nhúc nhích nổi, hắn vẫn không ngừng chửi rủa.

"Đồ đàn bà đê tiện! Dâm đãng! Mất dạy!"

Tôi không nói gì, thẳng tay tát cho hắn hai cái mạnh.

"Mày thử chửi thêm câu nữa xem?"

Lần này, hắn chỉ kịp mấp máy môi định nói chữ "đê tiện".

Tôi liền đạp mạnh lên mũi hắn.

Chấn thương ở mũi có thể gây phản ứng liên đới lên mắt, cú đạp này khiến hắn chảy nước mắt.

Giọng hắn nghẹn ngào:

"Mày mua cái thứ đó, trước đây thì đáng lẽ mày đã bị đánh c.h.ế.t rồi, tao chửi mày cũng chỉ vì không muốn mày lầm đường lạc lối thôi! Sao mày dám đánh tao!"

Thật là hay ho! Hắn còn tỏ ra ấm ức nữa chứ?

Thấy hắn vẫn bận tâm về việc tôi mua gì, tôi xé bưu kiện, dí bàn chải đánh răng điện vào mặt hắn.

"Mở to mắt chó của mày mà nhìn! Đây là bàn chải đánh răng điện! Mà cho dù..."

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã cắt ngang lời tôi.

"Bàn chải đánh răng điện với cái đồ kia cũng giống nhau thôi, đều có thể rung, ai biết được mày mua để dùng vào đâu..."

Tôi liền tát hắn thêm hai cái nữa.

"Mày nghĩ mày là ai mà dám ăn nói như vậy? Nghe cho hết câu đây!

"Cho dù tao có mua đồ chơi t.ì.n.h d.ụ.c đi nữa, thì cũng không liên quan đến mày. Giờ là thời đại mới, phụ nữ có quyền tự mình tìm niềm vui, không ai có quyền sỉ nhục họ vì điều đó.

"Tao thấy mày là một thằng đàn ông già mà suốt ngày nói tục tĩu mới thật là hèn hạ! Và thêm nữa! Đừng có nhắc đến chuyện trước đây nữa! Nếu là trước đây, mày có khi đã là thái giám rồi, chẳng lẽ giờ muốn tao thiến mày luôn không?"