Cuộc Chơi Của Kẻ Tâm Thần - Thập Linh Tam

Chương 2




Vừa hay là tôi không bận, có dư thời gian để tranh chấp với hắn.

Việc tôi không bận hoàn toàn là nhờ mẹ quá cố của tôi để lại hai thứ.

Thứ nhất là tiền tiêu không hết, giúp tôi không cần đi làm vẫn sống được.

Thứ hai là bệnh tâm thần di truyền, với cái này, dù tôi muốn đi làm cũng không ai dám nhận.

Khởi nghiệp thì càng không dám nghĩ tới, bác sĩ cấm tiệt, ông nói rằng mỗi năm bệnh viện đều tiếp nhận không ít người khởi nghiệp rồi phát điên.

Ngày thường ngoài việc đi học võ để giải tỏa năng lượng, tôi hầu như không có việc gì để làm.

Nói thẳng ra, tôi thực sự rất rảnh.

Thêm vào đó, sau khi biết được nhân viên giao hàng phát tán tin đồn về việc các cô gái mua thuốc tránh thai, tôi không muốn sau này khi mua thuốc tâm thần của mình cũng bị hắn ta lôi ra rêu rao.

Vì vậy tôi liên tiếp gọi điện thoại khiếu nại hắn về việc tự ý mở bưu kiện suốt hai tuần liền.

Sau khi bị xử phạt, hắn ta đã trở nên ngoan ngoãn hơn.

Không những không mở bưu kiện nữa, mà cả mấy câu tục tĩu yêu thích của hắn ta cũng không dám nói.

Bình yên được vài ngày, tôi cứ tưởng hắn đã cải tà quy chính, nhưng chưa đầy một tuần, hắn lại mắc bệnh cũ.

Hôm nay, vừa thấy tôi xuất hiện bên ngoài trạm chuyển phát, hắn ta như phát bệnh dại, la hét không ngừng.

"Cút đi! Đồ đĩ không biết liêm sỉ! Đừng làm bẩn chỗ của tao!"

Mọi người xếp hàng bị làm cho giật mình:

"Có bệnh à mày! Chửi ai đấy!"

Tôi không biết là hắn đang chửi mình, nên bước thêm vài bước vào bên trong.

Lần này hắn càng kích động, từ sau quầy nhảy ra, một tay cầm lấy bưu kiện, tay kia chỉ vào tôi.

"Tao đang chửi con đĩ này! Tụi mày nhìn xem cô ta mua cái gì kìa! Ghê tởm c.h.ế.t đi được!"

Nói rồi hắn ném bưu kiện trong tay về phía tôi.

Không kịp né tránh, tôi bị bưu kiện đập trúng sống mũi, cảm giác đau nhức không thể chịu nổi ở mũi khiến tôi suýt bật khóc.

Ban đầu những người xung quanh còn trách nhân viên giao hàng không nên động tay động chân, nhưng chẳng mấy chốc họ liền im lặng.

Toàn bộ trạm chuyển phát chỉ còn lại tiếng rung bần bật, mà âm thanh đó xuất phát từ bưu kiện dưới chân tôi.

Có người ngạc nhiên.

"Trong hộp này là cái gì mà còn rung được vậy?"

Mấy người đàn ông bật cười.

"Trong đó là bạn trai của người ta chứ gì!"

"Nhìn tần suất rung thế này, cô em nhu cầu cao nhỉ!"

Thấy mọi người bàn tán, nhân viên giao hàng được đà làm tới.

"Con nhỏ này! Trước đó vì bưu kiện giống như bị mở ra mà khiếu nại tao! Sợ người khác biết cô ta mua cái gì! Giờ thì tao đã rõ rồi, cô ta khiếu nại là do chột dạ, hóa ra ngày nào cũng mua mấy cái đồ này."

Nhận ra rằng bàn chải đánh răng điện mà mình mua bị nhầm thành đồ chơi tình dục, tôi lập tức không chịu thua mà chỉ vào nhân viên giao hàng chửi lại:

"Đúng là con rùa ngã vào lọ muối, rảnh rỗi sinh nông nổi! Cái đầu nhỏ xíu của mày chỉ toàn nghĩ đến mấy thứ bậy bạ thôi, thấy cái gì rung là nghĩ ngay đến chuyện đó! Sao mày lại hiểu rõ như vậy nhỉ! Chắc chắn là thường xuyên dùng rồi!"

Tiếp theo, tôi bóp mũi, tỏ vẻ khinh bỉ nói:

"Sao trên người mày thối thế? Không phải là dùng nhiều quá nên rò rỉ rồi chứ?"

Tôi nói như vậy là dội ngược lại bát nước bẩn vào hắn ta.

Ai chẳng biết đổ tội cho người khác.

Nhân viên giao hàng tức giận cuộn tay áo lên định đánh tôi.

"Mẹ mày chứ! Nói nhảm nữa tao xé cái mồm mày ra!"

Tôi tiến hai bước tới, ai sợ ai chứ!

Mọi người xung quanh xông vào can ngăn.

Mặc dù bị ngăn lại, nhưng miệng tôi vẫn tiếp tục công kích.

Tôi giả vờ sợ hãi.

"Á~ muốn xé miệng tôi à! Tôi sợ quá đi mất~"

Ngay sau đó, tôi liền nở nụ cười khinh bỉ, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Với cái thân hình nhỏ thó của mày thì xé tờ báo còn khó! Còn đòi xé miệng tao! Cả người mày chỉ còn cái miệng là cứng thôi!"

"Đừng tưởng tao không biết mày đang làm gì, con giòi trong rãnh nước! Loại vô dụng không lên được mặt bàn! Cả ngày chỉ dựa vào việc rình mò người khác để thỏa mãn chút dục vọng tồi tệ của mày! Thực tế là không có cô gái nào thèm để ý đến mày! Mỗi ngày mày chỉ có thể ôm cái bình nhỏ tự an ủi!"