"Brưm——"
Thông tấn khí trên cổ tay anh rung lên, kéo suy nghĩ của anh trở về, Tần Đồ cúi đầu, lau tóc, loại bỏ cảm giác ngứa ngáy nơi khóe mắt.
Trái tim ngứa ngáy tạm thời không có cách nào dừng lại.
Anh cụp mắt liếc nhìn màn hình thông tấn khí.
Đó là tin nhắn từ William Dalt.
Thật ra anh cũng lười trả lời, nhưng bây giờ anh phải tìm chút chuyện gì đó để làm, nếu không cảm giác ngứa ngáy và nóng rát trong lòng sẽ kéo dài, không cách nào ngăn lại.
Cho nên bất luận là làm gì, chỉ cần chuyển hướng sự chú ý là tốt rồi.
Anh mở tin nhắn ra.
— William: Khi nào cậu đến?
Tần Đồ nhìn phòng khám, vừa đi ra ngoài, vừa tiện tay trả lời.
— 4781: Làm sao, cậu định tới đón tôi à?
— William: Không, tôi chỉ hỏi thôi.
— William: Tại cậu nói cậu sẽ đến thăm tôi.
— William: Nhưng nếu cậu không đến cũng không sao, có điều tôi phải nói quản gia đổ thức ăn vừa làm xong cho người nào đó.
Tần Đồ nhìn tin nhắn của William • Dalt gửi tới, cười cười.
Trên người người này có một loại nghiêm túc quá mức, tất cả đều phải tính toán tỉ mỉ, không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay sai lầm nào.
Mục Thanh từng nói cậu ta ghét William nhất chính là điểm này, có đôi khi nghiêm túc quá mức, có vẻ không giống con người.
Đầu ngón tay Tần Đồ giật giật, trả lời lại.
— 4781: Một mình cậu ăn hai phần không phải là được rồi sao?
William nhanh chóng trở lại.
William: Không được.
— William: Cậu biết rõ tôi sẽ không làm gì khác ngoài kế hoạch mà.
Tần Đồ nhìn tin nhắn William • Dalt gửi tới, lại cười cười.
Anh không vội trả lời, bởi vì những câu anh định trả lời đã gửi qua, có thể William sẽ không để ý đến anh trong vài ngày nữa.
Tần Đồ mở màn hình ảo trong không gian riêng tư của thông tấn khí ra, triệu hồi phi hạm mini.
Phi hạm mini cũng như tên gọi của nó, có thể tùy ý đặt trong thông tấn khí, lúc cần triệu hồi ra là được. Loại phi hạm này tương đối đắt đỏ, bởi vì kỹ thuật hạn chế, phóng tầm mắt ra toàn bộ Liên Bang, người có thể sử dụng phi hạm mini rất ít.
Tuy tên gọi bình thường, nhưng giá trị của nó thực sự là phi phàm.
Phòng khám của Hải Kim được chọn ở một vị trí tốt, phòng khám chiếm diện tích vô cùng rộng, hơn nữa mảnh đất rất lớn xung quanh đều bị Hải Kim dùng để trồng cây anh ta thích nhất, cho nên bên ngoài phòng khám người ở thưa thớt, chỉ có bóng dáng cây cối cao lớn lay động theo gió trên đường.
Hải Kim đã nói với mọi người rằng đó chính là sức mạnh của đồng tiền.
Bởi vì xung quanh gần như không có người nào, cho nên Tần Đồ có to gan tùy ý triệu hồi phi hạm mini ra, cũng sẽ không gây ra rối loạn.
Anh ngồi vào trong phi hạm, phi hạm mini này có hai chỗ ngồi, một người ngồi là quá dư dã.
Lúc trước William tặng cho anh có hỏi loại nào, anh trực tiếp trả lời ghế đôi.
Bây giờ nghĩ lại, có thể là do mất não.
Dù sao cho tới bây giờ anh đều ngồi một mình.
Lúc này anh không hiểu sao lại liên tưởng đến đánh giá của Sở Nghiêu về anh cách đây không lâu—— đầu óc không tốt lắm.
Tần Đồ khởi động bàn điều khiển, đặt tay lên cằm, cúi đầu cười.
Triệu hồi phi hạm mini, khởi động bàn điều khiển, vận hành phi hạm. Thời gian một loạt thao tác này đã qua nhanh năm phút.
Tần Đồ lúc này mới không nhanh không chậm trả lời tin nhắn của William.
Trên màn hình cũng hiển thị những lời cuối cùng mà William đã gửi năm phút trước.
— Cậu biết rõ, tôi sẽ không làm chuyện gì khác ngoài kế hoạch.
Tần Đồ nhìn chằm chằm tin nhắn này hai giây, khóe môi cong lên, nhanh chóng trả lời.
— 4781: Vậy việc lên giường với Mục Thanh cũng là một phần trong kế hoạch của cậu?
Tin nhắn vừa gửi đi liền như đá chìm đáy biển.
William quả nhiên không trả lời nữa.
Tần Đồ đã sớm dự đoán được tình huống này, là người lớn lên cùng William từ nhỏ, anh biết rất rõ tính cách của William.
Bình tĩnh dường như chính là đại danh từ của người này.
Nhưng mà Alpha dù có cứng rắn đến đâu hơn nữa cũng sẽ có điểm yếu, người nghiêm khắt hơn nữa cũng sẽ xảy ra sơ suất.
Mục Thanh chính là sơ suất của William Dalt.
......
"Nghiêu ca, sao bây giờ mày mới vào?" Diêu Văn Phỉ ngồi trước bàn cơm, vỗ vỗ vị trí chừa lại cho Sở Nghiêu.
"Chúng ta tới từ lâu, bãi đỗ xe cách đây cũng không xa, sao lại đi chậm như vậy?" Diêu Văn Phỉ thấy Sở Nghiêu đến gần bàn cơm, vội vàng đẩy đĩa đựng đầy thức ăn về phía Sở Nghiêu, nói: "Mau ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội, nguội sẽ không ngon đâu."
Sở Nghiêu đứng trước bàn cơm, ngón tay thon dài mạnh mẽ đẩy bàn tay Diêu Văn Phỉ đang đẩy đĩa, chậm rãi đẩy trở về.
Hắn cụp mắt nói: "Ăn cơm đi, đừng nói chuyện."
Hải Kim vẻ mặt hả hê nhìn Diêu Văn Phỉ một cái, còn làm mặt quỷ.
Thật sự kiêu ngạo.
Diêu Văn Phỉ không nói gì trợn trắng mắt, nói thầm: "Có bệnh."
"Ăn cơm không được nói chuyện."
—— Hải Kim ngược lại giáo huấn hắn.
Diêu Văn Phỉ tức đến đen mặt.
Nhưng dù sao hắn cũng ăn no bảy tám phần, vậy là đủ rồi.
Vì thế hắn tràn đầy khí thế đứng lên, sau đó khí phách hiên ngang kéo ghế ra, dịch về phía sau vài bước, đặt mông ngồi xuống sô pha bằng gỗ.
Chống tay lên ghế so pha một cách trịnh trọng, hất cằm nhìn Hải Kim đang nhìn mình: "Nhìn cái gì mà nhìn, ăn của anh đi!"
Sở Nghiêu kéo ghế ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Diêu Văn Phỉ: "Mày không ăn?"
"Hừ!" Diêu Văn Phỉ tức giận hừ một tiếng, "Ăn không được nói, ăn cơm và nói chuyện hai chọn một, tao chọn nói chuyện."
Sở Nghiêu khẽ ngẩng mặt, không phát biểu gì, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Tần Đồ từng nói nhìn Sở Nghiêu ăn cơm là một loại hưởng thụ.
Những lời này trùng với suy nghĩ trong lòng Diêu Văn Phỉ hiện tại.
Tư thế ngồi của Sở Nghiêu đoan chính, tướng ăn tao nhã yên tĩnh.
Hắn cụp mắt nhã nhặn lễ độ ăn, tốc độ ăn uống không nhanh không chậm, không có vẻ vội vàng xao động cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy kéo dài, ngược lại thoạt nhìn khiến người ta tương đối muốn ăn.
Làm cho mọi người muốn ăn cùng một đĩa với hắn.
Đương nhiên, Diêu Văn Phỉ không có tâm tư này, hắn cũng không dám ăn cùng bàn với Sở Nghiêu.
Một mình hắn rời khỏi bữa cơm, Hải Kim và Sở Nghiêu vẫn còn đang ăn cơm, dáng vẻ không sốt ruột.
Hắn lúc này cũng không có người nói chuyện, ngồi xuống cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành chán nản chống tay, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
"Rầm!"
Một tiếng sấm sét đột nhiên nổ tung ngoài cửa sổ.
Diêu Văn Phỉ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cửa sổ sợ tới mức run lên.
"Đm!"
Hắn sờ sờ ngực mình, bình tĩnh lại, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, sững sờ nói: "Mưa lớn thật."
Mưa thật sự rất lớn.
Từng hạt từng hạt mưa tranh nhau đập vào cửa sổ đóng chặt, giống như tiếng gõ trống không ngừng. Có khí thế muốn đập vỡ cửa sổ.
Xuyên thấu qua màn mưa dày đặc nhìn xung quanh bên ngoài, khu rừng xanh biếc hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một chút một chút màu xanh.
Nhìn không rõ.
Diêu Văn Phỉ nhìn chằm chằm mưa to tầm tã như thác nước, cảm khái nói: "Sĩ quan Tần sao không tới?"
Hải Kim lúc này cũng cơm nước xong, rút giấy ăn lau miệng, vừa lau vừa nói: "Chắc là đi thăm William, anh ta bị thương ở Ám Tinh, hiện tại đang ở An Nam Tinh điều dưỡng thân thể."
"William?" Diêu Văn Phỉ sửng sốt, "Là William · Dalt mà tôi đang nghĩ sao? Hiệu trưởng học viện quân sự Liên Bang."
"Ừ." Hải Kim gật đầu, "Nếu không cậu nghĩ tại sao Tần Đồ lại đến trường quân đội làm sĩ quan đặc biệt cho các cậu, còn không phải là do William mời nửa ngày sao?"
"Nhưng mà hắn trước sau như một không chắc chắn, đã mấy ngày không có ở đó, xem ra bây giờ Mục Thanh đang tiếp quản rồi." Hải Kim nói.
"Sĩ quan Mục?" Diêu Văn Phỉ bắt chéo chân, "Các anh đều biết nhau à?"
Hải Kim cũng đứng lên, đi tới trước sô pha, ngồi xuống vị trí bên cạnh của Diêu Văn Phỉ, nghiêng đầu nói: "Tần Đồ, William và Mục Thanh quen biết lâu hơn một chút, từ nhỏ đã biết. Tôi quen họ một thời gian ngắn."
"Woa, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên hả?" Diêu Văn Phỉ ngạc nhiên nói.
"Ừ." Hải Kim gật đầu, lại tiếp tục nói: "Tần Đồ là con nuôi của nhà Mục Thanh, Mục Thanh và William xem như bạn thuở nhỏ."
"Con nuôi?" Diêu Văn Phỉ lần này thực sự ngạc nhiên.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Sở Nghiêu đang yên lặng ăn cơm, đang muốn hỏi Sở Nghiêu có biết việc này hay không, lại thấy động tác gắp thức ăn của Sở Nghiêu dừng một chút, qua vài giây lại tiếp tục ăn cơm như thường lệ.
Xem ra, Nghiêu ca cũng không biết?
Diêu Văn Phỉ sờ sờ cằm, nhìn về phía Hải Kim: "Anh nói tỉ mỉ một chút đi? Sĩ quan Tần sao lại trở thành con nuôi nhà họ Mục, cha mẹ của anh ấy đâu?"
Hải Kim nghiêm túc lắc đầu, trầm giọng nói: "Tôi chỉ biết có vậy, còn lại tôi cũng không rõ."
Diêu Văn Phỉ vẻ mặt nghi ngờ, "Không phải anh và sĩ quan Tần quen biết lâu rồi sao?
Hải Kim cạn lời nhìn hắn: "Cậu cảm thấy Tần Đồ là người sẽ nói với tôi những chuyện như này sao? Cậu không hiểu sĩ quan Tần của các cậu? Nếu cậu ấy không muốn nói thì tôi làm sao biết được?"
Diêu Văn Phỉ gật đầu: "Nói cũng đúng, có đạo lý, nói khách sáo với sĩ quan Tần không dễ dàng."
"A ——" Diêu Văn Phỉ suy nghĩ một hồi, không biết nghĩ tới cái gì, kéo dài âm điệu nói: "Cho nên sĩ quan Tần tính tình không đứng đắn như vậy là bởi vì nhà họ Mục quản không nghiêm đi, nuôi thả, dù sao anh ấy cũng là con nuôi, không phải con ruột."
"Diêu."
"Hả?" Diêu Văn Phỉ ngẩng đầu, nhìn Sở Nghiêu, "Sao vậy, Nghiêu ca?"
Sở Nghiêu hơi nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Không nên phán xét người khác."
Hắn nhíu mày, nhìn Diêu Văn Phỉ: "Rất không lễ phép."
Diêu Văn Phỉ há miệng, sờ sờ gáy, cười gượng nói: "Nghiêu ca, tao không có ý gì khác, cũng chỉ đơn thuần muốn hỏi một chút, chuyện của sĩ quan Tần...... Ừm, cái này......"
Hắn vuốt đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thở dài: "Tao thật sự không có ý thất lễ, chỉ là tao mồm mép ngu ngốc, lời nói ra không dễ nghe."
Diêu Văn Phỉ vừa nói vừa vỗ miệng mình: "Sau này tao sửa."
Hải Kim kịp thời hóa giải sự xấu hổ của Diêu Văn Phỉ: "Thật ra trước kia Tần Đồ không có loại tính cách này, cũng không dễ ở chung như vậy, trước kia cậu ấy...... Ừm, rất lạnh lùng. Thật sự, nếu không phải quen biết cậu ấy vài năm, lời này nói ra tôi cũng không tin."
"Lạnh lùng?" Diêu Văn Phỉ mở to mắt, hắn hoàn toàn không thể móc nối từ lạnh lùng với Tần Đồ.
"Đúng vậy." Hải Kim bĩu môi, "Mặc dù trước đây tôi quen biết cậu ấy, nhưng đa số thời gian cũng không dám nói gì với cậu ấy, nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt, nhìn thấy cậu ấy chân tôi đều run rẩy."
"Không thể nào?" Diêu Văn Phỉ vẻ mặt khiếp sợ, há to miệng cũng không khép lại được.
"Haiz——" Hải Kim thở dài, xoa xoa bắp chân, "Thật, không lừa cậu đâu. Trước kia hắn con mẹ nó thật...... Tôi cảm giác, hắn lúc nào cũng mang theo một luồng sát khí, dù sao tôi cũng rất sợ."
"Đậu má, sát khí sao." Diêu Văn Phỉ sững sờ tiêu hóa tin tức mình nghe được, không thể tưởng tượng nổi nói: "Không hiểu sao cảm thấy có chút đẹp trai là chuyện gì xảy ra."
Hải Kim: "......"
Chờ cậu chân chính nhìn thấy Tần Đồ năm đó, cậu sẽ không rảnh nghĩ cái gì có đẹp trai hay không, bởi vì sự sợ hãi sẽ chiếm thượng phong.
"Hắn thay đổi khi nào?"
"Hả?" Diêu Văn Phỉ và Hải Kim đồng loạt sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn về phía người lên tiếng —— Sở Nghiêu.
Bọn họ phát hiện từ lúc Sở Nghiêu mở miệng nói chuyện với Diêu Văn Phỉ đã không ăn cơm nữa, yên lặng ngồi một chỗ, lúc này đứng lên khoanh tay dựa vào cửa, nghe bọn họ nói chuyện.
"Không nhớ rõ..." Hải Kim cúi đầu suy nghĩ, vài giây sau chợt ngẩng đầu lên.
"Tôi nhớ ra rồi!"
"Là năm năm trước."
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Huhuhu, tốc độ sinh tử, tay sắp gãy rồi, để hai người Tần Đồ và Sở Nghiêu tự mình viết đi, tình yêu của mình tự mình dốc sức làm. (ㄒoㄒ)/~~
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2020-09-0220: 21: 04~2020-09-0220: 50: 20~
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Ly 20 bình;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!