Sở Nghiêu từ trong bãi đỗ ngầm đi ra nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Tần Đồ không có việc gì đứng ở cửa, cụp mắt nhìn chằm chằm thông tấn khí trên cổ tay mình, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt xa cách đờ đẫn.
"Sao anh còn chưa đi?" Sở Nghiêu đến gần lối ra, liếc Tần Đồ một cái, hỏi.
Tần Đồ không nhanh không chậm nhét tay vào túi quần, hừ nhẹ một tiếng: "Muốn tôi đi gấp gáp như vậy?"
Sở Nghiêu: "Không phải anh muốn đi thăm hiệu trưởng William sao?"
Hai người song song đi ra ngoài, bước chân không nhanh không chậm.
Nghe xong lời này của Sở Nghiêu, Tần Đồ chợt dừng chân, quay đầu nhìn Sở Nghiêu.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Sở Nghiêu cũng dừng bước, hỏi.
Tần Đồ chậm rãi nheo mắt, ngữ khí không nói nên lời là tư vị gì, có vài phần vi diệu: "Cậu chịu gọi hắn là hiệu trưởng, lại không chịu gọi tôi là sĩ quan?"
Sở Nghiêu: "......"
Sở Nghiêu hít sâu một hơi, hắn có cảm giác giống như bị người ta dùng cục tuyết đập một cái, không đau, nhưng lại có loại buồn bực không thể giải tỏa.
Hắn đem loại buồn bực này quy hết cho Tần Đồ thỉnh thoảng đột nhiên thốt ra lời không giải thích được.
Bạn không thể nói anh ta hỏi không đúng, nhưng chỉ là không rõ tại sao người này khi nói chuyện lại cân nhắc một số điểm kỳ quái, luôn lệch khỏi quỹ đạo trọng tâm, làm cho người ta nói không nên lời.
Giống như nói kiểu gì cũng có chút mập mờ, vi diệu.
Cho nên Sở Nghiêu lười phản ứng Tần Đồ, liếc anh một cái, nói câu "Tạm biệt", sau đó nghiêng đầu.
Hai tay nhét vào trong túi áo, bước đi.
Thời tiết ở Dương Tử Tinh nắng mưa thất thường, khi nãy xuống tinh hạm còn có từng đợt ánh mặt trời, bây giờ mới qua vài phút, mây đen nóng lòng muốn bao phủ bầu trời phòng khám.
U tối, ngột ngạt, nặng nề.
Sở Nghiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt một cái, tùy ý đội mũ áo hoodie lên đầu, mũ đen hơi che khuất khuôn mặt của hắn, chỉ lộ ra xương quai hàm gầy gò.
Tần Đồ phía sau dường như không theo kịp, Sở Nghiêu dừng một chút, cũng chỉ dừng chừng một giây, sau đó khôi phục động tác đi lại ban đầu.
"Chờ một chút."
Tần Đồ gọi hắn lại.
Sở Nghiêu đứng tại chỗ, hơi nghiêng đầu, tay vẫn nhét trong túi áo hoodie, gió đột nhiên trở nên có chút nóng nảy, thổi bay quần áo của hắn.
Hắn đứng trong gió, cao lớn dũng mãnh.
"Xem thông tấn khí của cậu đi, có người tìm cậu, hẳn là rất gấp."
Tần Đồ bị gió thổi đến hơi nheo mắt lại, anh lấy tay nhẹ nhàng che xuống, bàn tay đặt trên trán, bóng tối che khuất con ngươi của anh.
Sở Nghiêu không nhìn được biểu tình của anh.
Sở Nghiêu xoay người nhìn anh chằm chằm, một tay rút ra khỏi túi, tháo thông tấn khí xuống.
Hắn cúi đầu xem xét một chút, quả thật có tin nhắn.
Mười mấy phút trước gửi tới, mà hắn vẫn không nhận được thông báo.
Hình như hắn không có bật chế độ rung của thông tấn khí, vậy...... Là hắn sơ suất không nghe thấy?
Hắn ấn nguồn thông tấn khí, nhướng mi lên nói: "Làm sao anh biết?"
Tần Đồ nghiêng đầu, bên môi nhếch lên một nụ cười: "Tôi nghe thấy."
"Có âm thanh?" Sở Nghiêu nhíu mày, có vài phần không tin.
"Ừ." Tần Đồ cười cười, đi về phía Sở Nghiêu, "Xem ra thính giác của thiếu tá không tốt lắm."
Lông mày Sở Nghiêu thả lỏng, mím môi không mở miệng.
"Sao cậu không trả lời?" Tần Đồ đã đi tới trước mặt Sở Nghiêu, lúc này cong một ngón tay chỉ vào thông tấn khí của Sở Nghiêu, hỏi.
"Không vội."
"Chắc là rất gấp đi."
"Phải không, sao anh biết?" Sở Nghiêu hỏi.
"Đoán." Tần Đồ cười nói.
Hai người vừa đi vừa nói, anh một câu tôi một câu, không tới mấy bước đã tới cửa phòng khám của Hải Kim.
Tần Đồ khẽ cong ngón trỏ, lại hỏi: "Là ai gửi?"
Giọng điệu thản nhiên, giống như đang hỏi trưa nay ăn gì.
Sở Nghiêu nhướng mày, nhìn về phía anh: "Không phải anh rất giỏi đoán sao, đoán thử xem."
Tần Đồ nheo mắt.
"Tin nhắn là ai gửi, anh rõ ràng hơn tôi chứ." Sở Nghiêu nhìn chằm chằm Tần Đồ, không mặn không nhạt nhếch khóe môi.
Nhưng mà Tần Đồ cũng không phải là người da mặt mỏng, anh chớp mắt hỏi: "Thiếu tá, lời này của cậu là có ý gì, tôi nghe không hiểu."
Sở Nghiêu: "Tuy rằng không biết anh dùng thủ đoạn gì để có thể nhìn thấy nội dung thông tấn khí của tôi, những thứ này tôi lười quản, anh tùy ý xem. Nhưng anh đừng tự trả lời, bóp méo là được."
Giọng nói lành lùng, ngữ khí bình thản.
Phảng phất như hắn cũng đang nói đến chiều nay ăn gì.
Tần Đồ lại ngẩn ra, đột nhiên ngước mắt lên, miệng giật giật, muốn nói gì đó nhưng không nói ra miệng.
"Nghe rõ chưa?" Sở Nghiêu lại hỏi.
Tần Đồ đã khôi phục lại bộ dáng thờ ơ trước kia, anh sờ sờ cằm: "Nghe thì hiểu rồi, nhưng lời này của thiếu tá cụ thể là có ý gì?"
"Vừa rồi anh nói thính lực của tôi không tốt lắm, bây giờ xem ra," Sở Nghiêu nhíu mày, "Đầu óc anh cũng không được tốt lắm."
Tần Đồ bổng nhiên cười, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, tay anh nắm thành quyền đặt ở bên môi, nghiêng đầu, qua vài giây, dường như cười đủ rồi, mới quay đầu lại, ánh mắt mang ý cười nhìn Sở Nghiêu.
"Nếu không hiểu sai... " Tần Đồ đi về phía trước hai bước, hơi thở của anh trong nháy mắt bao phủ Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu khẽ nhíu mày, nhưng không lùi về phía sau.
Tần Đồ cười tiếp tục nói: "Ý của cậu là tôi có thể tùy ý xem thông tấn khí của cậu?"
Sở Nghiêu liếc anh một cái: "Chỗ nào anh cũng có thể mở ra, tùy anh."
"Không có thứ gì mờ ám sao?" Tần Đồ cười híp mắt hỏi.
"Anh cho rằng tôi là anh sao."
"Vậy cậu hiểu lầm tôi rồi, thông tấn khí của tôi còn sạch hơn cả mặt tôi."
Đầu lưỡi Sở Nghiêu đẩy má, không đánh giá những lời này của anh.
"Vậy... Những nơi tôi không thể mở ra thì sao?" Tần Đồ lại hỏi, "Là cái gì?"
Thông tấn khí của mỗi người đều có không gian riêng tư, cần mật khẩu do chủ nhân thiết lập mới có thể mở ra.
Không gian riêng tư của một số người là thứ không thể cho người khác biết, chẳng hạn như thiếu niên nhớ nhung, thiếu nữ hoài xuân, còn có một số người trong không gian riêng tư quả thật không có những thứ mang màu sắc này, mà là những bí mật quân sự và chính trị, chẳng hạn như là các quân lính vô cùng chính trực.
Những quân lính này Tần Đồ ám chỉ những người như Sở Nghiêu, không phải Diêu Văn Phỉ.
Tần Đồ đương nhiên biết trong không gian riêng tư của Sở Nghiêu chứa cái gì, đơn giản chỉ là một ít "bí mật nhỏ" mà Liên Bang công bố liên quan đến cấp bậc hạn chế của một số quân lính.
Những bí mật này Tần Đồ biết nhiều hơn rất nhiều người.
Anh không có hứng thú nhìn.
Anh hỏi câu này cũng chỉ là trêu chọc Sở Nghiêu, không có ý gì khác.
Ai ngờ Sở Nghiêu nhíu mày, giương mắt nặng nề nói: "Những gì tôi biết anh cũng đều biết, anh có thể mở ra thì tùy ý."
Tần Đồ ngẩn ra: "Vì sao cậu cho rằng tôi đều biết?"
Dù sao anh cũng chưa từng nói cho hắn biết bất cứ thông tin thân phận nào cho Sở Nghiêu.
Cửa phòng khám được thiết kế rất rộng rãi, sắc trời càng âm u, phảng phất một giây sau sẽ đổ mưa to, gió mạnh vù vù thổi qua rừng cây nhân tạo ở cửa, những chiếc lá xanh quấn lấy gió xoáy rơi xuống giữa hai người.
Sở Nghiêu đưa tay kéo vành mũ áo xuống, hơi cúi đầu. Vành mũ che khuất ánh mắt của hắn, chỉ còn lại sống mũi cao thẳng cùng môi khẽ mím.
Giọng nói của hắn hơi khàn: "Đừng coi người khác là kẻ ngốc."
Nói xong lại dừng một chút, tiếp tục nói: "Sĩ quan."
Ngón út Tần Đồ giật giật, anh hạ mắt, cảm giác ngón tay đeo chiếc nhẫn kia có chút nóng lên.
Cùng tâm trạng với anh lúc này.
Hai người nói chuyện xong liền rơi vào im lăng, không có ai mở miệng nữa.
"Rầmm ——"
Một tiếng sấm sét nổ tung bên tai hai người.
Trong phòng khám người người đi vội vã, có người đã không thể chờ đợi được mà che ô, bước chân nhanh hơn, cố tìm được một chỗ tốt có thể tránh cơn mưa sắp tới.
Sở Nghiêu liếc mắt nhìn đám người bước đi vội vàng, quay đầu nói với Tần Đồ: "Đi sớm một chút, trời sắp mưa rồi."
Tần Đồ vuốt ve chiếc nhẫn màu đen đang nóng lên, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
Sở Nghiêu không nói nữa, xoay người đi vào phòng khám.
Dáng người hắn cao lớn, đẹp trai.
Không giống như tất cả những người vội vã xung quanh, hắn bình tĩnh và tĩnh táo.
Tần Đồ đứng ở cửa không nhúc nhích, ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Nghiêu.
Từng bước từng bước một, bọn họ cách nhau càng ngày càng xa.
Nhưng mà......
Tần Đồ đưa tay ấn ấn yết hầu, hơi ngẩng đầu lên, cưỡng chế ép xuống cảm giác miệng khô lưỡi nóng kia.
Mái tóc màu vàng nhạt phủ lên mi mắt của anh, anh cảm giác tóc chạm đến khóe mắt, có chút ngứa.
Nhưng mà không chỉ là khóe mắt ngứa, trái tim cũng vậy, nóng lên ngứa ngáy.
Mặc dù anh không nhúc nhích, nhưng dường như lại giống như những người tránh mưa trong phòng khám... Hoảng loạn không thôi.