Cùng Trời Với Thú

Chương 609: Chân tướng chuyển thế.




Đối với thảm thiết mà ngũ phòng Sở gia trải qua, ở trong Bách tộc cũng không phải là mới gặp.

Sở Chước nghe xong, trong lòng tuy rằng rầu rĩ, nhưng có lẽ là nhìn thấy quá nhiều hậu nhân Bách tộc bị hậu duệ Thần tộc diệt tộc, cho nên cũng không phải quá mức khổ sở, ít nhất ngũ phòng Sở gia còn có hậu nhân.

Nhưng mà Sở Chước vẫn sâu sắc bắt giữ được tin tức bên trong lời nói của Sở Khai Hà, hỏi: "Sở gia Lăng Dương chỉ có ngũ phòng là hậu nhân Bách tộc sao?"

Sở Khai Hà nhìn về phía nàng, trong mắt lướt qua sắc thái khác thường, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Sở Chước giật mình trong lòng, cũng chứng minh cho suy đoán của nàng.

Bắt đầu từ lúc gặp được Sở Thanh Giáng, nàng đã mơ hồ hiểu rõ, Sở gia Lăng Dương chỉ có ngũ phòng Sở gia là đặc thù, những người khác Sở gia đều chính là người tu luyện phổ thông. Tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì chính bản thân nàng cũng không phải người Bách tộc, cho nên không cẩn thận đi truy tìm nguyên nhân trong đó.

"Vì sao?" Sở Chước lại hỏi.

Sở Khai Hà cười nói: "Đây là giao dịch giữa chúng ta cùng Sở gia."

"Giao dịch?" Sở Chước khó hiểu.

"Đúng vậy, sau đại chiến thượng cổ, Bách tộc đại thương nguyên khí, vì bảo tồn Bách tộc, ngũ phòng chúng ta cần một thân phận. Năm đó tổ tiên ngũ phòng từng giao dịch cùng tổ tiên Sở gia, giúp Sở gia ký kết khế ước cùng vài đại yêu thú, cho phép huyết mạch hậu đại Sở gia thông qua ống cuộn khế ước mà ký khế ước cùng yêu thú, giúp Sở gia trở thành thế gia ngự thú, truyền thừa đi xuống..."

Sở Chước lại giật mình, Sở gia tuy chỉ là một thế gia ngự thú nho nhỏ chiếm cứ ở đại lục Tấn Thiên, ở trong giới tu luyện to như vậy cũng không thu hút, nhưng có lịch sử lâu đời, có thể ngược dòng lên thời kì thượng cổ, sừng sững không ngã ở đại lục Tấn Thiên, tuy rằng không được thành tựu to tác gì, nhưng ở đại lục Tấn Thiên, cũng không cho phép người khác bắt nạt nhục nhã.

Sở gia có thể kéo dài đến ngày nay, chính là vì năm đó tổ tiên từng hợp tác cùng Bách tộc.

Đoạn lịch sử này, rất nhiều người đã quên, thậm chí cố ý bị người khác xóa đi, ngay cả tộc trưởng cũng không nhất định biết được, chỉ có người cầm quyền ngũ phòng mới biết được.

Sở Chước đột nhiên lại có chút nghi hoặc: "Một khi đã như vậy, vì sao con cũng có thể dùng ống cuộn khế ước Sở gia?" Theo lý thuyết, ngũ phòng bọn họ cũng không phải huyết mạch Sở gia chính thống, không nên có thể sử dụng ống cuộn khế ước Sở gia.

Sở Nguyên Thương xen miệng nói: "Vậy thì có là cái gì, chúng ta mặc dù không phải huyết mạch Sở gia, nhưng cũng ghi vào Sở gia, năm đó khi tổ tiên ngũ phòng chúng ta cùng tổ tiên Sở gia hợp tác, sử dụng hợp máu chi thuật, mới có thể giấu diếm được tai mắt của hậu duệ Thần tộc."

Sở Khai Hà mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt rơi xuống trên người mấy đứa Huyền Ảnh, Huyễn Ngu, Huyền Uyên bên cạnh nàng, nói: "Đây là những thú khế ước của con nhỉ? Dù rằng con không phải huyết mạch của Sở gia, con cũng có thể khế ước được thú triệu đến thuộc về con, con có thú duyên trời sinh, bởi vì con nhất định là tộc trưởng Bách tộc chúng ta."

"Vì sao?" Sở Chước vẫn khó hiểu.

Sở Khai Hà sâu kín thở dài, trong lòng biết hôm nay nàng nhất định phải làm rõ ràng mọi manh mối.

"Không có vì sao, đây là đặc thù của tộc trưởng Bách tộc, có thể hiệu lệnh đàn thú, trời sinh có thể nhận được thiện ý của chủng thú." Hắn nhìn về phía Phong Chiếu, ám chỉ nói: "Nghe nói vạn năm trước, bộ tộc Tư Túc quan hệ thân thiết cùng các tộc trên Hồng Mông, trong đó lấy bộ tộc thần thú cực kỳ thân cận với Tư Túc."

Phong Chiếu gật đầu: "Tư Túc trời sinh thú duyên không tệ, nàng là người thiên mệnh, cùng tồn tại với vạn vật."

Thần thú trời sinh trời nuôi, thân cận thiên địa tự nhiên là bản năng, Tư Túc ứng thiên mệnh mà sinh, lực lượng thuần túy, chủng thú lại thân cận nàng, không phải đương nhiên sao? Đương nhiên, trước kia hắn cũng không nghĩ tới Sở Chước được yêu thú thích như vậy, thì ra còn có duyên cớ như thế, lúc ấy đều tưởng chỉ là vì Sở gia là thế gia ngự thú mà thôi.

Sở Chước như có chút ngộ ra, lại hỏi: "Vì sao con nhất định là tộc trưởng Bách tộc?"

Sở Khai Hà ngậm miệng không nói lời nào.

Sở Nguyên Thương ôm miệng của hắn, ở khi Sở Chước nhìn qua, lộ ra một cái tươi cười phi thường vô tội.

"Con cũng là huyết mạch ngũ phòng sao?" Sở Chước lại hỏi.

Sở Khai Hà trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Con nhất định là người ngũ phòng chúng ta, trên người con có tinh huyết của Nguyên Thương."

Sở Chước chú ý tới lời của ông nói, trên người nàng có huyết mạch của Sở Nguyên Thương, lại không nhất định có huyết mạch của ngũ phòng Sở gia, càng chính xác ra, là Sở Nguyên Thương dùng phương thức nào đó, làm cho nàng trở thành hậu đại của hắn, bình an sinh ra.

Nghe được nàng phân tích tinh chuẩn, tổ tôn hai người Sở Khai Hà đều có chút giật mình nhìn nàng, không nghĩ tới nàng sẽ sâu sắc như vậy.

Mấy người Phong Chiếu ngược lại thì tập mãi thành thói quen, thậm chí có chút đắc ý nho nhỏ.

Sở Nguyên Thương nhất thời có chút nóng nảy, muốn nói gì đó, bị tổ phụ vươn tay đè lại, ông nhìn chăm chú vào Sở Chước, không khỏi cười nói: "Kỳ thực nói những thứ này đều không ý nghĩa, chỉ cần con có thể hoàn toàn thức tỉnh, trở thành tộc trưởng Bách tộc, hết thảy tự nhiên rõ ràng."

Sở Chước nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ thức tỉnh lực lượng Tư Túc, cũng không tính sao?"

Sở Khai Hà tiếc nuối nói: "Đúng vậy, còn không tính là thức tỉnh, chỉ có thức tỉnh trở thành tộc trưởng Bách tộc, mới là hoàn toàn thức tỉnh. Kỳ thực ông cũng không nghĩ tới, con thế nhưng là Tư Túc Hồng Mông chuyển thế trùng tu... Không, phải nói, Tư Túc chỉ là một đời đã từng của con, cũng không phải cuối cùng."

Sở Chước há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại khép lại.

Quả thật, ở sau một kiếp Tư Túc Phất Chước đó, nàng còn có ký ức ba đời khác. Nếu là người thường, chuyển thế nhiều lần như vậy, quả thực không tưởng tượng nổi, thậm chí là vi phạm quy tắc, không cho phép tồn tại. Nhưng đặt ở trên người nàng, lại hình như là không thể bình thường hơn, bởi vì giữa nàng và thời gian có một loại quan hệ dây dưa không rõ, thời gian ưu ái nàng, làm cho nàng luân hồi chuyển thế, cũng có thể nói qua được.

Cuối cùng, Sở Chước hỏi: "Ngũ phòng Sở gia là bộ tộc gì trong Bách tộc?"

Sở Nguyên Thương liếc mắt nhìn Sở Khai Hà một cái, nhịn không được cao hứng nói: "Ngũ phòng Sở gia là tộc Tinh Diệu, ý nghĩa tồn tại của chúng ta, đó là thủ hộ tộc trưởng Bách tộc." Sau đó mong ngóng nói với Sở Chước: "Khuê nữ, con yên tâm, cha sẽ theo bảo vệ con, sẽ không để cho người ta bắt nạt con."

Nói xong, hắn ngụ ý mà liếc mắt nhìn Phong Chiếu một cái.

Sở Chước: "... ..."

Những người khác: "... ..."

Bộ tộc Tinh Diệu thủ hộ, không phải bị hắn thuyết minh thành như vậy chứ?

Sở Chước quyết định không nhìn vị cha tiện nghi này, có chút hiểu rõ nói với Sở Khai Hà: "Thì ra là thế, cho nên con nhất định sẽ trở thành người Sở gia."

Sở Khai Hà thấy nàng thông minh đã hiểu rõ, chỉ cần cho chút tin tức, có thể phỏng đoán ra đại khái, căn bản không cần chờ nàng thức tỉnh.

Ông than nhẹ một tiếng, sau đó cười nói: "Phải nói, duy chỉ có hậu nhân Tinh Diệu chúng ta, mới có thể chuẩn xác tìm được con chuyển thế."

Ánh mắt Sở Chước thoáng nghi ngờ, rồi lập tức hiểu rõ ý tứ của ông: "Thì ra là thế, chẳng trách ông muốn đặt tên cho con là Chước, thì ra con cũng không phải người Sở gia."

"Con chính là." Sở Nguyên Thương thấy nàng đều suy đoán gần như đầy đủ, cũng không giấu diếm nữa: "Tên của con là đã định trước, cho nên tổ phụ từng có dặn dò, cháu cố gái thứ ba của Sở gia, tên một chữ Chước. Sau đó khi chúng ta tìm được con sau chuyển thế, con vừa sinh ra thì đã chết non, bị vứt bỏ ở hoang dã, là chúng ta dùng bí thuật cứu sống con, lấy tinh huyết định hồn cho con, mới cứu sống con được, trở thành người Sở gia."

Sở Chước da mặt cứng ngắc lại, đáp án này tuy rằng ra ngoài dự đoán, nhưng không tính là cái gì.

Nàng đột nhiên hiểu rõ năm đó ở Cửu U Minh, khi bị Thời Mệnh Châu đưa tới chiến trường thượng cổ chứng kiến một màn đó.

Khi nàng đi đến chiến trường thượng cổ, nữ tử khoác một thân khôi giáp nhìn thấy đầu tiên, tức là tổ tiên bộ tộc Tinh Diệu.

Bộ tộc Tinh Diệu vốn chính là người thủ hộ của tộc trưởng Bách tộc, bởi vì tộc trưởng Bách tộc cuối cùng nhảy xuống trụ lực lượng, tổ tiên bộ tộc Tinh Diệu không tận trách của thủ hộ, nên cực kỳ bi thương, chỉ có thể liên hợp với người Bách tộc khác, hiến tế tại chiến trường.

Mặc dù không biết trận hiến tế đó có ích lợi gì, nhưng hiển nhiên có liên quan cùng tộc trưởng Bách tộc chuyển thế.

Chẳng lẽ nàng là tộc trưởng Bách tộc chuyển thế?

Cái suy đoán này làm cho thần sắc của nàng hơi hơi cứng đờ.

"Con quả thật là tộc trưởng Bách tộc chuyển thế, con nhất định trở thành tộc trưởng Bách tộc." Tiếng của Sở Khai Hà vang lên, trong lòng biết đã giấu diếm không được, vậy thì không giấu diếm nữa: "Đại chiến thượng cổ, bởi vì tộc trưởng Bách tộc mất tích, Bách tộc như rắn mất đầu, đánh một trận với Thần tộc gần như đồng quy vu tận. Thần tộc bị Bách tộc tiêu diệt, lòng mang oán hận, trước khi chết, từng lấy sinh mệnh Thần tộc lập ra nguyền rủa."

"Nguyền rủa?" Sở Chước căng thẳng trong lòng.

"Đúng vậy, Thần tộc nguyền rủa tộc trưởng Bách tộc vĩnh viễn không thể trở về Bách tộc." Giọng Sở Khai Hà có chút trầm trọng: "Năm đó không thể bảo vệ tộc trưởng, là bộ tộc Tinh Diệu chúng ta thất trách, vì thế Tinh Diệu không tiếc chạy đi toàn bộ thế giới, chỉ vì tìm kiếm tộc trưởng Bách tộc chuyển thế, dẫn nàng sau chuyển thế quay về bộ tộc Tinh Diệu, hộ nàng trưởng thành."

Đáng tiếc, bộ tộc Tinh Diệu bọn họ vẫn luôn không thể làm được.

Bởi vì khi tộc trưởng chuyển thế, sẽ vì Thần tộc nguyền rủa, mà không thể đợi được bộ tộc Tinh Diệu đi đến, thì đã chết non, biến mất trên thế gian.

Mãi cho đến khi Sở Nguyên Thương kế thừa lực lượng bộ tộc Tinh Diệu, trở thành hậu đại lực lượng mạnh nhất bộ tộc Tinh Diệu, ở dưới sự dẫn dắt của lực lượng Tinh Diệu, rốt cục tìm được tộc trưởng sau chuyển thế.

Đáng tiếc tộc trưởng vẫn đã chết non, bị vứt bỏ ở trong hoang dã.

Sở Nguyên Thương trẻ tuổi khí thịnh, không cam lòng như thế, mang đứa trẻ đã tắt thở về, cũng lấy lực lượng Tinh Diệu cứu sống nàng, lấy tinh huyết Tinh Diệu định hồn cho nàng, phong ấn tất cả lực lượng của nàng, làm vậy để ngăn cách Thần tộc nguyền rủa, làm cho nàng lấy thân phận một người bình thường, trưởng thành ở Sở gia.

Cho nên, Sở Nguyên Thương nói máu chảy trong cơ thể nàng có của hắn, là huyết mạch của hắn, cũng không phải là lừa nàng.

Nghe xong tổ tôn hai người Sở Khai Hà nói chuyện, Sở Chước im lặng thật lâu.

Những người khác cũng an tĩnh ngồi ở chỗ kia, Phong Chiếu có chút lo lắng nhìn nàng, nghĩ đến những Thần tộc đó, thần sắc lại tàn nhẫn lên.

Bọn họ không nghĩ tới còn có nội tình như vậy.

Nhìn vẻ mặt an tĩnh trầm ngưng của Sở Chước, Phong Chiếu chợt đau xót trong lòng, nghĩ tới nàng không biết trải qua bao nhiêu kiếp, lại từng kiếp chết non, không thể trưởng thành bình thường, sẽ phải có bao nhiêu khổ? Nếu hai đời này, không có Sở Nguyên Thương cứu sống nàng, mang về Sở gia, chỉ sợ trên thế giới này không có Sở Chước.

Toàn bộ cung điện trở nên cực kì an tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Sở Chước mới sâu kín nói: "Vì sao Tư Túc có thể sống sót?"

Sở Khai Hà cười cười, nói: "Bởi vì Tư Túc là người thiên mệnh, lấy thân tế thiên địa, mới được thủy chung. Cho nên Tư Túc nhất định cũng ngã xuống, cũng hoàn toàn do Thần tộc nguyền rủa." Nói tới đây, thần sắc Sở Khai Hà thêm vài phần sắc thái khác thường: "Nhưng mà Tư Túc cũng là một thân phận của ngài, chỉ cần ngài có thể sống sót, ngài sẽ được toàn bộ thế giới ghi khắc."

Sắc mặt Sở Chước có chút cứng ngắc, làm sao không chú ý tới giọng điệu của ông đã chuyển biến.

Từ sau khi nàng đoán ra thân phận của nàng, Sở Khai Hà đã trở nên cung kính.

Tuy rằng nàng hiện tại vẫn là nữ nhi Sở gia, chưa thức tỉnh, nhưng Sở Khai Hà đã tuân thủ bổn phận thủ hộ của bộ tộc Tinh Diệu.

Sở Chước lại nhìn về phía cha tiện nghi của nàng, phát hiện cha tiện nghi ngóng trông nhìn nàng, giống như sợ hãi nàng bởi vì biết nàng không phải do hắn sinh, sẽ sinh ra ngăn cách với hắn.

Sở Chước không hiểu sao lại có chút an ủi, cha tiện nghi này quả nhiên là đóa hoa tuyệt thế, tư duy khác hẳn với người thường.