Cùng Trời Với Thú

Chương 608: Việc ngũ phòng Sở gia.




Sở Nguyên Thương muộn màng phát hiện trên trán của khuê nữ nhiều hơn một ngạch văn Ngũ Mang Tinh.

Sắc mặt hắn hơi đổi, thoạt nhìn không giống vui sướng, mà là vô cùng phức tạp.

Nhưng Sở Khai Hà thì ngược lại rất hờ hững, cười nói: "Cho tới nay cũng chưa từng gặp qua con, không nghĩ tới con đã lớn lên thế này, chỉ trong thời gian ngắn có thể tu hành đến tận đây, không hổ là tộc trưởng Bách tộc chúng ta. A Chước, con vất vả rồi."

Sở Nguyên Thương vẫn luôn lải nhải nàng đã vất vả, nhưng Sở Chước không có cảm giác gì.

Nhưng lúc này khi nghe vị trưởng giả dùng chất giọng nhẹ nhàng lạnh nhạt lại thương tiếc nói nàng vất vả, trong lòng Sở Chước không thể ức chế được mà dâng lên một cỗ cảm giác chua chát, loại cảm giác này vô cùng vi diệu.

Nàng không nói gì.

Sở Khai Hà cũng không thèm để ý, nhìn nhìn chung quanh, nói: "Đầu tiên chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi trò chuyện một chút." Hắn nhìn về phía Sở Chước, mỉm cười, tươi cười thế nhưng có vài phần tương tự với nàng: "Tin tưởng con cũng hy vọng như thế."

Sở Chước gật đầu, nàng đương nhiên hy vọng chậm rãi trò chuyện cùng vị ông cố chưa từng gặp mặt này một chút.

"Đi không gian của ta thôi." Phong Chiếu nói: "Nơi đó rất an tĩnh."

Mọi người rơi ánh mắt xuống trên người hắn, cái nhìn này, không khỏi chấn động, ngay cả Sở Khai Hà đều nhịn không được giật mình trợn trừng mắt.

Lấy tu vi hiện tại của Sở Khai Hà, đã có thể loáng thoáng chạm đến quy tắc tồn tại, đối với rất nhiều chuyện cũng càng sâu sắc thông thấu hơn người tu luyện cấp thấp, ở trong mắt của ông, tu vi của Phong Chiếu tuy rằng còn chưa đạt tới Bán Thần cảnh, nhưng trên người hắn quấn quanh hơi thở quy tắc, so với Bán Thần cảnh thì càng đáng sợ hơn, giống như chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể phá tan gông cùm, thành thần phi thăng bất cứ lúc nào.

Phong Chiếu mở ra không gian, mang tất cả mọi người tiến và trong không gian của hắn.

Sau khi bước vào nửa bước Bán Thần cảnh, không gian của Phong Chiếu càng rộng lớn, cũng càng hoàn thiện, giống như một mảnh đại lục dựng dục thành thục trong hư không, linh khí uẩn nhiên, thậm chí bởi vì chủ nhân xông pha trời Nam đất Bắc, gặp được thứ tốt không ít, khiến cho không gian này giống như bảo địa trong mắt người đời, thiên tài địa bảo có thể thấy được khắp nơi.

Nhìn đến trái cây trong veo như nước ở trên linh cây ăn quả cách đó không xa, mấy đứa nhỏ nhịn không được âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

Đồng dạng nuốt nước miếng còn có Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với linh thảo cấp mười hai lóe ra linh quang trong không gian này, thật muốn lập tức đi làm vài cọng vụng trộm mang đi.

Mọi người theo Phong Chiếu tiến vào tòa cung điện.



Cung điện lại đại tài khí thô, tùy ý có thể thấy được lấy thần mộc trải lên trên mặt sàn, đắm chìm ở trong hơi thở thần mộc, giống như ngay cả tâm ma trên đường tu hành cũng giảm đi rất nhiều, ninh thần tĩnh tâm.

Sở Nguyên Thương bị con rể giàu có khí khái mà kinh hãi, con rể rất có tiền, hắn thật lo lắng khuê nữ bị y ức hiếp.

Sở Khai Hà cũng không nghĩ tới cháu cố rể này giàu có sung túc như thế, lại nhìn thần sắc hắn không có vẻ gì to tác, làm sao không biết hắn đặc biệt dẫn bọn họ tiến vào không gian của hắn, chẳng qua là triển lãm tài lực cùng năng lực của hắn với bọn họ.

Sở Khai Hà lập tức lại hiểu rõ vì sao Phong Chiếu như thế.

Ông vốn chính là muốn dùng tham linh thuật dò xét tình huống Sở Chước một chút, xem nàng thật sự đã thức tỉnh hay không, nào nghĩ đến...

"Con song tu với hắn rồi?" Giọng của Sở Khai Hà có chút khác thường.

Nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía Sở Chước.

Sở Chước bị bọn họ nhìn xem mà thần sắc bình tĩnh thiếu chút nữa thì tan vỡ, nàng làm sao nghĩ đến ông cố sẽ đột nhiên dùng tham linh thuật, ở trước mặt tham linh thuật, tất cả hết thảy đều vừa xem thì hiểu ngay.

Ánh mắt của mọi người bồi hồi ở giữa nàng cùng Phong Chiếu.

Sở Nguyên Thương đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó rít gào như sấm: "Cái gì? Xú tiểu tử này ức hiếp khuê nữ của ta?"

Hắn trừng sang Phong Chiếu, làm nhạc phụ tức giận để cho hắn nháy mắt quên mất tu vi của Phong Chiếu cao hơn hắn tới mấy đoạn, thiếu chút nữa thì nhịn không được vung nắm đấm đánh lên xú tiểu tử ức hiếp khuê nữ.

Phong Chiếu sớm đã chuẩn bị tốt khả năng bị đánh, không chỉ có sẽ bị nhạc phụ hắn đánh, hơn nữa sẽ còn có mẹ hắn đánh, thậm chí có khả năng còn có thể chịu đựng nhóm cọp mẹ toàn tộc của tộc Bạch Hổ đánh. Tuy rằng tu vi hiện tại của hắn đã cao đến không người nào có thể đánh hắn, nhưng hắn cũng nguyện ý bị bọn họ đánh một chút.

Cho nên khi Sở Nguyên Thương vung nắm đấm tới, hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Làm sao nghĩ đến, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn ngăn Sở Nguyên Thương lại.

Sở Nguyên Thương thấy nàng thế nhưng ngăn cản, bi thống không thôi, khổ sở mong ngóng nói: "Khuê nữ con yên tâm, cha cho dù bất cứ giá nào, cũng sẽ giúp con đánh xú tiểu tử bắt nạt con."

Sở Chước giật giật khóe miệng, nói: "Chàng ấy không bắt nạt con."

"Sao lại không bắt nạt? Nếu không bắt nạt, con sẽ song tu cùng hắn? Nếu ta nhớ không lầm, các con vốn là dự tính quay về Đại Hoang giới tổ chức đại lễ song tu." Ngay cả đại lễ song tu cũng không đợi được, có thể thấy được nam nhân này nhất định không quý trọng khuê nữ hắn, Sở Nguyên Thương tức giận đến không chịu nổi.

Sở Chước: "... Chàng ấy thực sự không bắt nạt con, là con chủ động."

"Gì?"

Sở Nguyên Thương sửng sốt.

Những người khác cũng trừng to mắt, nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu.

Phong Chiếu tuy rằng vẫn duy trì trấn định, nhưng đôi mắt nhỏ liên tiếp ngắm sang Sở Chước, nàng dâu nhỏ cũng đỏ toàn bộ bên tai, lại nhìn dáng vẻ Sở Chước che chở hắn, ngay cả Sở Khai Hà đều có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Mệt ngươi vẫn là thần thú, khí phách thần thú nên có đâu?

Sở Chước ho nhẹ một tiếng: "Việc này không trách chàng ấy, là ta chủ động."

Mọi người: "... ..." Cô nương, ngươi không cần lặp lại loại chuyện xấu hổ này lần nữa đâu.

Thẳng cho đến khi bọn họ ngồi vào một chỗ đình viện thanh nhã trong cung điện, mọi người vẫn có chút không phản ứng kịp.



Phong Chiếu ngồi kế bên Sở Chước, đã khôi phục phong phạm người tu luyện cao cấp nên có, chỉ là mỗi khi Sở Chước nhìn qua, hắn nhịn không được nhếch miệng cười rộ lên, thoạt nhìn... có chút ngốc.

Mọi người lại không đành lòng nhìn thẳng.

Cuối cùng vẫn là Sở Khai Hà ho nhẹ một tiếng, hỏi: "A Chước, các con trải qua chuyện gì ở trong hành lang gấp khúc thời gian? Con hiện tại chính là..." Ông nhìn về phía Ngũ Mang Tinh chỗ giữa trán của Sở Chước, thần sắc có chút phức tạp.

Sở Chước vừa vặn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông, lúc này cũng không giấu diếm, thuật một lần chuyện từ khi bọn họ tiến vào Thời Chi Hạp.

Khi nghe tới nàng rơi xuống nước ở giữa sông thời gian, đã bị thời gian nguyền rủa, Sở Nguyên Thương vừa đau lòng lại lo lắng, Sở Khai Hà thật ra lại bình tĩnh, thẳng cho đến khi nói đến nàng quyết định lấy thân nhập kính, vì phá thời gian nguyền rủa, thần sắc trên mặt Sở Khai Hà mới có chút động dung.

Trải qua trong Huyễn Tâm Kính, Sở Chước chưa nói chuyện trước trùng sinh, chỉ đơn giản tự thuật hai cái ảo cảnh đời này cùng Tư Túc Phất Chước, còn sau đó bởi vì Huyễn Tâm Kính kéo bọn họ vào ảo cảnh thôi tình khác, làm cho nàng chủ động đẩy ngã hắn, thậm chí việc sai sót ngẫu nhiên khiến cho tu vi tiến nhanh, lập tức tấn cấp, đám người Sở Khai Hà nghe mà sắc mặt có chút phấn khích.

Nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía chủ nhân Huyễn Tâm Kính.

Tiểu hồ ly nước mắt cũng đã sắp rơi ra ào ạt như bão tố rồi, nàng thật sự không nghĩ tới lúc ấy nàng dưới khẩn trương, sẽ làm Huyễn Tâm Kính xuất hiện sai lầm như vậy.

"Huyễn Ngu, muội thật đúng là biết hố chủ." Mặc Sĩ Thiên Kỳ xoa xoa đầu tiểu loli, không biết nói cái gì cho phải. Đương nhiên, hắn cũng không phải dại dột không nhìn thấy Phong Chiếu vui sướng, hiển nhiên lần này tiểu hồ ly hố được thật tốt.

Huyễn Ngu chép miệng, khiếp sợ nhìn Sở Chước.

Sở Chước cười cười với nàng, không có ý tứ trách tội nàng, mới làm cho tiểu hồ ly nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có Sở Nguyên Thương vẫn rất là không vui: "Hắn tu vi cao hơn con, rõ ràng là hắn ức hiếp con, hắn rõ ràng có thể..."

Sở Chước quyết định không nhìn hắn lầm bầm, nhìn về phía Sở Khai Hà, ánh mắt trong suốt: "Ông cố, con hẳn là có thể kêu ngài như vậy nhỉ?"

Sở Khai Hà ôn hòa cười rộ lên, thần sắc thong dong: "Vì sao không thể kêu? Tên của con là ông đặt, con cũng là ông đưa tới Sở gia, đời này của con, tức là người Sở gia chúng ta."

Sở Chước nga một tiếng: "Vậy vì sao ngài phải đặt cho con là Chước?"

Nàng rõ ràng là cô nương chính mạch Sở gia, nhưng không được sắp xếp vai vế chữ Thanh như nhóm tỷ muội cùng thế hệ khác, mà là giống như nhánh bên, chỉ được một chữ "Chước" độc nhất. Nghe nói đây là Sở Khai Hà định ra cho cháu cố gái thứ ba trước khi rời khỏi Sở gia, lúc ấy Sở Nguyên Thương còn chưa có sinh ra đâu, thì ông đã biết hắn có mấy đứa cháu cố gái sao?

Hết thảy, vẫn luôn là bí ẩn ở Sở gia.

Sở Chước vốn cũng hiểu được là bí ẩn, nhưng trải qua nhiều chuyện rồi, mới hiểu được, hết thảy đã sớm có an bài.

Sở Khai Hà không đáp lại hỏi: "Hiện tại con thức tỉnh lực lượng Tư Túc rồi?"

Sở Chước vâng một tiếng.

Sở Khai Hà nghe xong, ngược lại có chút buồn bã, nói: "Ta cũng không ngờ rằng, thì ra Tư Túc ở Hồng Mông thế nhưng là con."

Lời này làm tất cả mọi người nghe được có chút kỳ quái, Sở Chước là Tư Túc Phất Chước vạn năm trước chuyển thế, đây là việc rất nhiều người đều biết rõ ràng trong lòng, vì sao Sở Khai Hà ngược lại không biết đây?

Trên mặt Sở Khai Hà lộ ra như là cười khổ: "Ta chỉ biết là, con nhất định là tộc trưởng Bách tộc chúng ta, một khắc khi con thức tỉnh đó, Bách tộc vì con mà thức tỉnh, lại không người nào có thể bắt nạt Bách tộc."

Sở Chước khẽ giật mình, nhất thời nói không ra lời.

Trong lúc nhất thời, không khí ở đây đều có chút trầm mặc.



Thẳng cho đến khi Sở Nguyên Thương nhịn không được nói: "Tổ phụ, A Chước vẫn là khuê nữ của con."

Sở Khai Hà: "... Đừng nháo." Tôn tử này có đức hạnh thực làm cho người ta mệt tâm.

Sở Nguyên Thương làm sao chịu theo: "Mặc kệ, A Chước chính là khuê nữ của con, trên người nàng chính là có tinh huyết của con, là huyết mạch hậu đại của con."

Sở Chước: "... ..." Chuyện sẽ không giống như nàng nghĩ chứ?

Nghĩ vậy, Sở Chước rốt cục nhịn không được to gan lớn mật sử dụng tham linh thuật với cha tiện nghi của nàng.

Sở Nguyên Thương muốn ngăn cản thì đã không kịp, chỉ thấy khuê nữ của hắn đã dò xét xong, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vô cùng vi diệu, giống như đang khiếp sợ, một nam tu nguyên dương cũng chưa mất, làm sao làm ra một khuê nữ?

Sở Nguyên Thương bị mọi người nhìn mà cả người không được tự nhiên, cuối cùng chơi xấu nói: "A Chước chính là khuê nữ của ta, trên người nàng có máu của ta, là ta cơ cơ cực cực dựng dục ra."

Sở Chước: "... Làm sao dựng dục ra?"

"Ta tự mình sinh." Hắn nói đúng lý hợp tình.

"Đừng nháo." Sở Chước vô lực nói.

Sở Nguyên Thương mếu máo, vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng, giống như nàng nói thêm vài câu, hắn liền khóc ngay cho nàng xem.

Mọi người lại lộ ra một lời khó nói hết với vị cha Sở không theo mẫu này, hận không thể đánh hắn một trận. Giờ là lúc nào rồi, cũng đừng tùy hứng nữa, cho dù là tộc Nguyệt Nữ có thể tự công tự thụ, muốn dựng dục một đứa nhỏ, cũng không mang dễ dàng như vậy, thực sự cho rằng bỏ ra giọt tinh huyết là được sao?

Cuối cùng vẫn là Sở Khai Hà nói: "Được rồi, A Chước, con cũng đừng ép nó, cha con từ nhỏ không có phụ thân quản chế, ta lại vẫn luôn vội vàng chuyện khác, không có thời gian dạy dỗ nó, nó có thể lớn lên như vậy cũng không dễ dàng."

Nói xong, Sở Khai Hà không khỏi cảm khái ra tiếng.

Sở Chước nga một tiếng: "Bà cố, tổ phụ, tổ mẫu bọn họ..."

"Bọn họ đều chết ở trong tay hậu duệ Thần tộc." Thần sắc Sở Khai Hà thật ra lại hờ hững: "Nguyên Thương còn chưa ra đời, Thần tộc liền phát hiện nhất mạch ngũ phòng chúng ta chính là hậu nhân Bách tộc, lúc ấy bà cố, tổ phụ con cùng nhau dốc hết toàn lực, mới đưa được tổ mẫu đang mang thai của con tránh thoát. Tổ mẫu của con mặc dù bình an thoát đi, nhưng cũng bị thương rất nặng, hao hết tu vi cùng sinh mệnh, mới sinh ra được Nguyên Thương..."