Cùng Trời Với Thú

Chương 413: Phân phối vòng không gian.




Nghe được Phong Chiếu nói, đám người đang xem xét linh khí chung quanh cũng nhìn qua, đồng thời nhìn về phía cái vòng đen vàng trong tay hắn, nhìn không ra có gì đặc biệt.

"Đây là vòng không gian." Phong Chiếu mỉm cười bên môi, nghiêng đầu nói với Sở Chước.

Sở Chước giật mình trừng mắt: "Vòng không gian?"

"Đúng vậy, nàng nhìn xem." Phong Chiếu cầm vòng Kim Ô trong tay đặt tới trong tay nàng.

Sở Chước theo bản năng đưa linh thức thăm dò vào trong vòng Kim Ô, trong vòng Kim Ô hết thảy không chỗ nào che giấu ở dưới linh thức của nàng, vách tường không gian tối tăm, một thanh kiếm lôi đình trôi nổi ở trong không gian, thỉnh thoảng có sấm sét từ chỗ hư không bổ tới lôi đánh lên trên người của nó, mỗi một lần sét đánh, đều làm cho thanh kiếm này có vẻ càng nặng hơn, hơi thở càng sắc bén.

Hết thảy cái này cũng không nói rõ tình huống trong vòng không gian này, thế nhưng là một không gian dùng để cất dưỡng linh khí.

Vóng không gian và túi càn khôn tự nhiên là không giống nhau rồi, tuy rằng đồng dạng là linh khí mà người tu luyện dùng để chứa đựng đồ dùng, nhưng không gian vòng trong không gian có thể lưu trữ vật sống, giống như một cái không gian giới tử loại nhỏ, chỉ là không thể giống không gian giới tử bình thường chậm rãi thăng cấp, không ngừng hoàn thiện.

Cái vòng không gian trên tay này, đó là không gian người tu luyện riêng biệt dùng để chứa đựng linh khí hệ lôi, ở khi người tu luyện luyện tạo nó, riêng biệt gia nhập vài thiên lôi, dùng để uẩn dưỡng linh khí trong vòng không gian. Sau đó trải qua vô số năm tháng sau, linh khí trong vòng không gian không chỉ không bị thời gian lễ rửa tội mà mất đi linh trạch, ngược lại càng thêm sắc bén.

Cho dù chưa thử qua kiếm, Sở Chước cũng nhìn ra được chỗ đáng sợ của một thanh linh kiếm duy nhất vòng trong không gian này, hơi thở đã muốn siêu việt hơn bản chất linh kiếm, rõ ràng chính là một kiện bảo khí.

Nhưng mà, lại càng nhìn càng làm cho lòng nàng sinh ra yêu thích.

Nàng vốn là kiếm tu, cho dù thanh kiếm mộc lôi này không phù hợp thuộc tính của nàng, lại vẫn làm cho nàng cực kì thích.

"Kiếm lôi đình Thượng cổ, không tệ." Phong Chiếu nói: "Thích không?"

Sở Chước rút linh thức ra khỏi vòng không gian, nâng mắt nhìn về phía hắn, thản nhiên nói: "Thích." Không chỉ có thích thanh kiếm lôi đình này, đồng dạng thích vòng không gian có thể vẫn luôn uẩn dưỡng kiếm lôi đình.

Vòng không gian này rõ ràng chính là riêng biệt luyện tạo vì kiếm lôi đình.

"Ừ, nó là của nàng." Phong Chiếu nói rất sảng khoái.

Nghe được hai người đối thoại, những người khác cũng sáp tới, Sở Chước rộng rãi đưa vòng không gian cho bọn họ xem xét.

Đợi bọn hắn nhất nhất xem qua, trên vẻ mặt không khỏi phát ra vài phần cực kỳ hâm mộ, cho dù là Bích Tầm Châu cùng Sở Thanh Từ, Khuyết Quan Hoành không dùng được kiếm lôi đình, cũng khó miễn hâm mộ không thôi.

Nhưng mà bọn họ không một ai bởi vậy mà sinh lòng ghen tị, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ghen tị chỉ khiến người ta xấu xí, không cách nào đạt được, sao không thả thông minh một chút. Cho nên ở khi Phong Chiếu nói, "Nó là của nàng", trừ bỏ hâm mộ ra, bọn họ vẫn chưa có không cam lòng.

Tiếp theo ánh mắt mọi người rơi xuống trên vòng Kim Ô khác.

Vòng Kim Ô xếp ở trong góc có tổng cộng tám cái, Phong Chiếu lấy đi một cái, còn thừa lại bảy, nếu chúng nó đều là vòng không gian, đồ bên trong tất nhiên còn có thể sử dụng, cho dù chỉ là một thanh linh kiếm, lấy ra thì cũng cực kì bất phàm.

Hỏa Lân bọn họ khẩn cấp đều lấy vòng không gian còn thừa lại tới nhất nhất xem xét.

Trong cái vòng không gian thứ hai là một sợi roi Cực Hỏa thuộc tính hỏa, trong vòng không gian có nghiệp hỏa màu đỏ rực không ngừng thiêu đốt, roi Cực Hỏa dưới sự rèn luyện của nghiệp hỏa, mặt ngoài hiện ra màu vàng tím, hơi thở kinh người, đồng dạng đã vượt qua cấp bậc linh khí, trở thành một kiện bảo khí.

Kỳ thực cấp bậc bản thân vũ khí trong vòng không gian cũng không cao, nhưng trải qua không gian không ngừng uẩn dưỡng, khiến cho cấp bậc thăng cấp.

Xem xét xong, mọi người đều rất đỗi khiếp sợ đối với đồ trong vòng không gian.

Nếu ngay từ đầu làm cho bọn họ vui mừng là vũ khí trong vòng không gian, như vậy đợi khi biết rõ ràng bản chất vòng không gian, ngược lại chú ý tới vòng không gian.

Nếu như không có vòng không gian, đám vũ khí đặt ở trong vòng không gian căn bản không thể liên tục thăng cấp, càng không thể nào có thể bảo tồn đến bây giờ.

Nhưng mà nếu không cần linh thức tra xét, vòng không gian ở trong mắt người đời, tựa như một kiện đồ vật bình phàm không có linh khí, bởi vậy có thể thấy được sự lợi hại của người tu luyện luyện ra vòng không gian.

"Đây là luyện khí sư thượng cổ rèn tạo ra đi?" Sở Chước đoán: "Luyện khí thuật thời thượng cổ, quả nhiên không giống bình thường." Bởi vậy từ đó cũng có thể thấy được, đồ vật mà nhân tu sáng tạo ra ở thời kì thượng cổ, so với giới tu luyện hiện tại càng kinh người.

Thượng cổ là lúc, cho dù thực lực nhân tộc so ra kém hơn chủng tộc khác, nhưng ở phương diện sáng tạo này, cũng là tất cả chủng tộc đều kém hơn.

"Thật là lợi hại." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng ngạc nhiên nói: "Người tu luyện thời kì thượng cổ thật lợi hại, ngay cả vòng không gian như vậy cũng có thể rèn tạo ra, dưới so sánh, giới tu luyện hiện tại thực không ra sao."

Cũng không phải Mặc Sĩ Thiên Kỳ khinh bỉ giới tu luyện hiện tại, giống như vòng không gian, bọn họ trước kia mới nghe lần đầu, chỉ biết là tu vi sau khi đạt tới Thần Hoàng cảnh, người tu luyện có thể luyện chế ra không gian giới tử. Nhưng giới tu luyện này, lại có bao nhiêu người tu luyện có thể dễ dàng tu luyện đến Thần Hoàng cảnh, tu luyện tới Thần Hoàng cảnh rồi, lại có bao nhiêu người tu luyện nguyện ý tiêu phí vô số thời gian cùng tinh lực đi luyện chế ra một cái không gian giới tử?

Giới tu luyện hiện nay, sáng tạo cùng thực lực ở phương diện đan khí phù trận, quả thật càng kém.

Những người khác nghe xong, cũng đều gật đầu thừa nhận.

Vì sao mỗi khi người tu luyện phát hiện một chỗ động phủ thượng cổ, đều sẽ cao hứng thăm dò như thế, cũng là bởi vì động phủ thượng cổ lưu lại vô số tài nguyên, đều là giới tu luyện hiện tại kém hơn, có thể thăng cấp thực lực cá nhân hoặc gia tộc rất tốt.

Phong Chiếu nói: "Kỳ thực cũng không có gì, thời kì thượng cổ, bởi vì một hồi đại chiến, các chủng tộc đều tổn thất thảm trọng, trăm tộc lại thiếu chút nữa diệt sạch, các loại truyền thừa mà nhân tu sáng chế tạo ra thì mười đã bị đánh mất hết tám chín, lưu lại cung cấp cho hậu nhân tu luyện cũng không nhiều."

Lúc mọi người đang nghe được giật mình ngạc nhiên, thì hắn lại chuyển giọng điệu, lại nói: "Đương nhiên, hiện tại tư chất cùng thiên phú người tu luyện quả thật so ra kém thời kì thượng cổ, chẳng qua cái này cũng là có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì?" Đám người Hỏa Lân, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh trăm miệng một lời hỏi.

Sở Chước, Sở Thanh Từ cùng Khuyết Quan Hoành cũng nghiêm túc nhìn hắn.

Phong Chiếu đảo ánh mắt qua bọn họ, tùy ý nói: "Nghe nói một trận chiến thượng cổ, có thương tích bầu trời, dẫn tới linh khí thiên địa dần dần trở nên loãng."

Linh khí thiên địa là tồn tại dựng dục sinh linh vạn vật, người tu luyện lúc tu luyện càng cần có linh khí, tầm quan trọng của linh khí không cần nói cũng biết.

Đây cũng là vì sao đại lục linh khí loãng khó mà xuất hiện thiên tài, cấp bậc tu luyện cũng không cao, đại lục có linh khí nồng đậm, lúc nào cũng là thiên tài xuất hiện lớp lớp, cường giả mọc lên như nấm.

Mọi người dần dần nghe đến nhập thần, bọn họ ở trên một đường tu luyện, trừ bỏ không ngừng mà tu luyện cường đại chính mình ra, kỳ thực vẫn chưa tra xét qua nghững chuyện như thế, cũng không biết có ý nghĩa gì.

Bởi vì bọn họ còn chưa đạt tới tu vi cần tự hỏivề nó.

"Trận chiến thượng cổ ấy, rốt cuộc là vì sao?" Sở Chước đột nhiên hỏi.

Ánh mắt Phong Chiếu rơi xuống gương mặt của nàng, chống lại đôi mắt trong suốt minh nhuận của nàng, đột nhiên ngẩn ra, sau đó cười nói: "Ta cũng không biết."

"Lão đại, làm sao huynh có thể không biết chứ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lanh mồm lanh miệng nói: "Ta tưởng thế gian này không có gì là huynh không biết ?"

Đối với hắn khen tặng, như thế Phong Chiếu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai nói bổn đại gia cái gì cũng đều biết? Thế gian rất huyền ảo, vô cùng vô tận, lại bao phủ vô số ở trong sông dài thời gian, chẳng lẽ ta cũng phải biết tất tần tật?"

Đó không phải đương nhiên sao? Thần thú trời sinh trời dưỡng, truyền thừa đã lâu, biết không là đương nhiên sao?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ vậy, nhưng nhìn đến nụ cười hàn ý dày đặc bên môi Phong Chiếu, nhất thời có chút sợ, không dám lại miệng tiện.

Những người khác thấy Phong Chiếu có chút mất hứng, cũng không dám đi vén râu hổ, vội vàng xem xét vòng không gian thừa lại.

Vòng không gian thừa lại cũng là vũ khí các loại thuộc tính, vòng không gian đó là thứ uẩn dưỡng vũ khí, khiến cho cấp bậc siêu nhiên, trừ bỏ kiếm lôi đình Sở Chước muốn lấy, còn có vài loại vũ khí kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, băng.

Nhìn đến hết thảy, mọi người nhìn xem, không biết phân phối thế nào.

Sở Thanh Từ đứng ở đằng kia, dung mạo lạnh nhạt, không có ý tứ tranh thủ cho chính mình.

Khuyết Quan Hoành cũng là người thông minh, nhìn Sở Chước bọn họ, chờ bọn họ quyết định, mặc kệ bọn họ quyết định như thế nào, đều không có ý kiến.

"Băng ngọc phiến cho lão nhị, roi cực hỏa cho lão tam, trọng nham châu cho lão tứ, khiên thủy linh cho Huyền Uyên, thừa lại hai cái thì các ngươi chia đi." Phong Chiếu nói với Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ.

Thừa lại là Phong Vũ Tinh Chương thuộc tính phong cùng thanh mộc trượng thuộc tính mộc, hai cái này cũng không tương xứng với thuộc tính của Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ. Nhưng mà hai người vẫn chưa có ý kiến, cho dù chúng nó không tương xứng, nhưng thứ như bảo khí, đã vượt qua linh khí nhiều lắm, dùng khi chiến đấu, ngẫu nhiên cũng sẽ có tác dụng không tưởng được.

Khuyết Quan Hoành nhận lấy Phong Vũ Tinh Chương, đưa thanh mộc trượng cho Sở Thanh Từ, cười nói với nàng: "Băng xuyên của nàng vừa vặn xứng với nó."

Sở Thanh Từ liếc hắn một cái, hiểu rõ ý tứ của hắn, thanh mộc trượng là dùng thần mộc để luyện chế, cứng cỏi vô cùng, có thể không nhìn thuộc tính khác công kích, cho dù nàng phủ dị băng lên, cũng sẽ không tổn thương mảy may, vừa vặn thích hợp cho nàng.

Sở Thanh Từ nói tiếng cảm ơn, nhận lấy vòng không gian chứa thanh mộc trượng.

Chỉ có Huyễn Ngu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ không đucợ chia phần gì cả.

Nhưng mà bọn họ một người là luyện đan sư, một đứa là huyễn hồ ly mười đuôi, mấy thứ này đều không thích hợp với bọn họ, cho dù tiếc nuối, nhưng cũng không quá để ý. So với bảo khí, Mặc Sĩ Thiên Kỳ càng thích linh đan linh thảo cùng linh thạch v.v, còn Huyễn Ngu, trừ phi lại có huyễn khí cùng loại với huyễn tâm kính, nếu không thứ khác đều không thích hợp với nó.

Ngược lại Sở Chước đột nhiên nhớ tới từng cất chứa ánh mắt thủy yêu, trên mặt có phủ đồng thuật, rất thích hợp với Huyễn Ngu.

Sở Chước tìm kiếm từ trong túi càn khôn, rất nhanh tìm ra ngọc tráp chứa ánh mắt thủy yêu, đưa nó cho Huyễn Ngu.

Huyễn Ngu nhìn đến đôi đồng tử giống như còn sống trong ngọc gỗ, đầu tiên là sửng sốt, nàng vẫn chưa giống như người tu luyện khác, nhìn đến đôi ánh mắt quỷ dị này, trước tiên sẽ cảm giác được sợ hãi, ngược lại ở khi chạm đến đồng thuật trên đồng tử của mắt, phát hiện ánh mắt này rất thích hợp dùng để tu luyện ảo thuật, kinh hỉ không thôi.

Sở Chước giải thích: "Đây là mắt thủy yêu, trước kia khi chúng ta đi đại lục Phong Trạch, ở trong Cuồng Phong cốc gặp được một con thủy yêu, Tầm Châu ca chém giết nó xong lấy ra. Nó thích hợp cho người tu luyện tu luyện ảo thuật, nhưng mà thủy yêu dù sao cũng là vật chẳng lành, vẫn nên chớ trầm mê cho thỏa đáng."

Lời nói cuối cùng, đã là trịnh trọng dặn dò.

Huyễn Ngu tuổi còn nhỏ, tâm tính bất định, Sở Chước tự nhiên là có chút lo lắng.

Huyễn Ngu biết tốt xấu, ngẩng đầu nói với Sở Chước: "Chủ nhân yên tâm, muội biết sẽ làm như thế nào, cảm ơn chủ nhân."

Bên cạnh Sở Thanh Từ cùng Khuyết Quan Hoành thấy thế, trong lòng cũng có chút kinh ngạc đám người Sở Chước gặp gỡ, bởi vậy có thể thấy được bọn họ trải qua không ít, chẳng trách tuổi còn trẻ, liền có tu vi như thế.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến ánh mắt thủy yêu, cũng nghĩ tới trước kia trải qua, còn có nguyên nhân bọn họ vì sao sẽ đi đại lục Phong Trạch, chớp chớp ánh mắt với Sở Thanh Từ, nói: "Lúc trước chúng ta đi đại lục Phong Trạch, vốn là vì tìm cô..."

Sở Thanh Từ sửng sốt, nhịn không được nhìn về phía Sở Chước vẻ mặt tươi cười sờ sờ tiểu đầu loli, tâm tư ấm áp.

Tiếp theo bọn họ tìm kiếm ở trong cung điện, không tìm được thứ gì hữu dụng như vòng không gian, liền rời khỏi nơi đây, tiếp tục đi tới.

Đẩy cửa cung điện ra, lọt vào trong tầm mắt không còn là một cái hành lang gấp khúc, mà là có vài cửa cung, thông hướng bất đồng.

Những hành lang gấp khúc cũng giống hai cái hành lang gấp khúc phía trước đó, đều là nằm ngang ở trên mặt nước, hàn thủy sâu kín, không thấy bất luận sinh linh nào trong nước, càng làm nổi bật một mảnh vắng lặng ở mọi nơi.

Nhìn đến có vài hành lang gấp khúc, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút khó khăn.

"Đi con đường nào thì tốt đây?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ buồn rầu hỏi: "Nếu không trước chọn một cáiđi, sau đó trở về lại đi cái khác?"

"Cần gì phiền toái như thế?" Phong Chiếu hồn nhiên vô tình nói: "Tách ra đi không phải là được sao?"