Cùng Trời Với Thú

Chương 412: Long tê.




Vào một khắc bóng đen phá nước mà ra đó, Sở Chước cũng vung Toái Tinh dù qua, trùng hợp cản trở bóng đen nhào tới.

Trên mặt dù Toái Tinh nổi lên vài đạo hồ quang điện, tiếng xèo xèo không dứt bên tai, bóng đen đó bị buộc quay lại trong ao, bọt nước bắn tung tóe lên đầy trời, bọt nước bắn đến trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu ở cạnh hồ, cái lạnh của hàn thủy, đông cứng đến bọn họ rùng mình vèo vèo, vội lui về phía sau, rời khỏi cạnh hồ.

Sở Chước đã cùng nhảy ra mặt nước chiến với thứ gì đó.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ bóng đen dưới nước, là một động vật có bộ dạng rất kỳ quái, nó có được long giác, đầu tê, thân rắn, hai đuôi, bụng có hai chân, chừng năm ngón, bộ dạng dữ tợn, hơi thở hùng hậu, hai đuôi phá lệ có lực, mỗi lần khi bay ra khỏi mặt nước, bọt nước đều bắn tung tóe lên tận trời.

Sở Chước ỷ vào hàn thủy dẫn điện, miễn cưỡng tiếp được mấy chiêu, rất nhanh thì phán đoán ra mình không phải đối thủ của quái vật này.

Khi phát hiện nàng không địch lại, Huyền Ảnh phóng qua, một phen tiếp được hai đuôi quái vật chụp đến, che chở Sở Chước quay lại bên bờ.

Sở Thanh Từ hơi nhíu mi, thấy Sở Chước bình an trở về, lông mày chau lại mới hơi thả lỏng.

Hỏa Lân tránh đi hàn thủy văng khắp nơi, một phen ôm lấy bồn đá bên bờ, nhân cơ hội thả ra vài đạo yêu hỏa, bay nhanh tới hướng quái vật đó, lập tức cũng phát hiện tính đả thương yêu hỏa của nàng đối với nó cũng không lớn, trong lòng có chút tiếc nuối. Xem ra nàng quả thật phải tấn cấp nhanh một chút mới được, nếu không tại Đại Hoang giới, thật đúng là tùy tiện cũng đã để cho người ta nghiền áp.

Hỏa Lân thức thời không sáp lên phía trước, cùng lui về phía sau với đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu, Sở Thanh Từ, tránh đi hàn thủy tung tóe đầy trời.

Tuyết điểu ba đầu cũng tránh xa xa, nó không thích hàn thủy, nhưng con quái vật đột nhiên chạy đến, làm cho nó rất mất hứng, quạt một đôi cánh kêu gào, thân thể tròn vo nhảy đến nhảy đi, giống con chim nhỏ phẫn nộ.

Khi hàn thủy phóng lên cao, cá bạc trong nước theo đó phá nước mà ra, theo hàn thủy tung tóe rơi đập xuống bên bờ, cá bạc nhảy lên ở trên bờ, gấp gáp muốn nhảy vào trong nước, nhưng mà rất nhanh đã bị Hỏa Lân nhân cơ hội hấp tới trong tay, quăng vào trong thạch bồn.

Một màn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại chọc giận quái vật, Huyền Ảnh thiếu chút nữa gánh không nổi.

Khuyết Quan Hoành quan sát thứ đang chiến đấu cùng Huyền Ảnh, phát hiện không thể kêu ra tên của nó, chẳng qua có thể để cho chủ nhân động phủ nuôi dưỡng ở đây, tất nhiên không đơn giản. Hắn cũng chú ý tới dựa vào một mình Huyền Ảnh, căn bản không phải là đối thủ của nó, dư quang khóe mắt nhìn qua Phong Chiếu khoanh tay mà đứng ở cách đó không xa, thấy hắn không có ý ra tay, nhưng hiểu rõ hắn có lòng muốn rèn luyện những người này.

Vì thế hắn cũng không hai lời, xuất ra kích ngắn, xoay người lao lên.

Sở Chước cầm lấy Toái Tinh dù, thối lui đến góc theo mọi người, thấy Khuyết Quan Hoành cũng gia nhập chiến đấu, trái tim đang treo cũng an tâm một chút.

Vừa rồi nàng quấn đấu mấy chiêu cùng quái vật đó, nếu không ỷ vào sấm sét của Toái Tinh dù, chỉ sợ chỉ một chiêu cũng không thể tiếp được, có thể thấy được thứ này lợi hại.

Tiếng kêu của tuyết điểu ba đầu một tiếng sắc bén hơn một tiếng.

Sở Chước bọn họ dần dần cảm giác được không khoẻ, ngay cả quái vật trong hồ đã trở nên táo bạo ở trong tiếng kêu của tuyết điểu ba đầu, công kích càng thêm sắc bén.

Khi phát hiện thân thể khác thường, Sở Chước liền biết tiếng kêu của tuyết điểu ba đầu ảnh hưởng tới bọn họ, thật đúng là công kích chẳng thèm phân biệt địch ta. Ngay cả Sở Thanh Từ cũng nhịn không được muốn che tai lại, tránh cho tiếng kêu tuyết điểu ba đầu mang đến ảnh hưởng, Huyễn Ngu cùng bé rùa đã sớm chịu không nổi, đều chạy về trong túi linh thú.

Phong Chiếu bàng quan một lát, cong ngón tay gõ lên đầu tuyết điểu ba đầu một cái: "Câm miệng."

Tiếng kêu tuyết điểu ba đầu bị kiềm hãm, đầu bị gõ vô lực rũ xuống dưới, hai cái đầu thừa lại thì khiếp sợ nhìn hắn, giống như đang hỏi mình làm sai cái gì.

Chẳng qua tốt xấu gì thì cũng không kêu nữa, Sở Chước bọn họ không còn bị ảnh hưởng nữa, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là không chỉ có bọn họ không chịu ảnh hưởng, ngay cả con quái vật cũng không bị ảnh hưởng, công kích càng phát ra sắc bén.

Thần sắc Sở Thanh Từ trở nên nghiêm túc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường, gai băng không biết khi nào đã xuất hiện ở trong tay, thân thể buộc chặt, khả năng chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Sở Chước nhìn một lát, phát hiện Khuyết Quan Hoành liên thủ cùng Huyền Ảnh, tự nhiên không phải thực lực một Thánh Đế cảnh đơn giản như vậy, nhưng mà con quái vật cũng không phải ngồi không, đánh lẫn nhau đến khó phân thắng bại, trong lúc nhất thời, song phương giằng co lên.

Cuối cùng, con quái vật đó bị kích ngắn của Khuyết Quan Hoành gõ đến đầu nổi lên mấy cục u thì nổi lên trên mặt nước, mắt thú giương giương mắt hổ trừng trừng nhìn người bên bờ, Khuyết Quan Hoành cùng Huyền Ảnh cũng trôi nổi ở giữa không trung, đang giằng co.

Huyền Ảnh cùng Khuyết Quan Hoành cũng bị chút vết thương nhẹ, chẳng qua đều là bị thương ngoài da, hai người đều không để ý.

"Làm sao bây giờ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm lấy ống tay áo của Bích Tầm Châu, run rẩy kêu lên: "Sẽ không là cá lúc trước chúng ta tiện tay vơ bắt, là dự trữ lương của vị đại gia này đi?"

Phong Chiếu quăng qua một ánh mắt: "Ai là đại gia?"

"Là ngài là, là ngài!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức sửa miệng.

Phong Chiếu nhất thời vừa lòng, thấy bên kia giằng co lẫn nhau, liền cất bước tiến lên.

Khi hắn cất bước, con quái vật cảnh giác nhìn qua, một đôi mắt to như chuông đồng phá lệ dữ tợn hung tàn, chỉ là ở dưới cái nhìn chăm chú của Phong Chiếu, nó dần dần có chút khiếp sợ, thân thể trầm ở trong nước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhẹ nhàng mà lui ra sau, hiển nhiên rất kiêng kị Phong Chiếu.

Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ nhìn xem một màn này mà trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, lại hoài nghi lai lịch của Phong Chiếu.

Phong Chiếu đi đến cạnh hồ, mở miệng nói: "Chủ nhân của ngươi đâu?"

Quái vật rõ ràng có chút khiếp hãi, ở dưới uy thế của hắn, táo bạo vặn vẹo thân hình, nước ao chung quanh vốn khôi phục bình tĩnh lại bị khuấy đảo, hơn phân nửa cá bạc trong nước đã không biết trốn ở nơi nào, thừa lại thì đang thất kinh né ra.

Phong Chiếu đứng ở cạnh hồ, mắt lạnh nhìn.

Vóc người của hắn thon dài, áo bào màu trắng khóa lại tỉ lệ hoàn mỹ của thân hình, khí độ tự phụ toàn thân, cùng với khí thế người tu luyện cao cấp lơ đãng toát ra, cho dù là Khuyết Quan Hoành vị thiếu chủ đại gia tộc cũng kém hơn nửa phần.

Ánh mắt Khuyết Quan Hoành thoáng nghi, trong lòng có vài phần trầm trọng.

Quái vật rốt cục có chút chống đỡ không được, kêu rống một tiếng về phía hắn, tiếng kêu như tiếng trâu rống, mọi người nghe được mà sững sờ, bộ dạng dữ tợn như vậy, lại phối ứng thanh âm tiếng bò rống như vậy, có chút không hợp à.

Có thể là lúc đó, khiến cho quái vật vò mẻ lại bị sứt, cho nên lại liên tục rống vài tiếng bò với Phong Chiếu, bộ dạng nhìn có chút ủy khuất.

Phong Chiếu không thay đổi thần sắc, ngược lại là tuyết điểu ba đầu nghe được tiếng kêu của nó, nhất thời phẫn nộ lên, thân thể ăn đến tròn vo lăn một đường tới, thiếu chút nữa liền lăn tiến vào trong ao, vẫn là Huyền Ảnh hảo tâm liền ngăn lại thân thể nó muốn ngã vào trong nước, sau đó chỉ thấy nó đứng ở cạnh hồ, đập cánh phẫn nộ kêu gào với con trách vật đó.

Quái vật chuyển ánh mắt tới trên người tuyết điểu ba đầu, giống như cũng rất phẫn nộ, bò rống bò rống bò rống với tuyết điểu ba đầu.

Cái tình huống này, nhìn chúng nó giống như đang nói chuyện với nhau.

Một đám người tu luyện nghe được không hiểu ra sao, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chần chờ hỏi: "Tầm Châu ca, chúng nó ở nói gì vậy?"

Bích Tầm Châu mắt lạnh liếc ngang: "Sao ta biết?"

Ánh mắt Sở Chước khẽ động, nói: "Chẳng lẽ con này cũng là thông linh thú?"

"Thông linh thú?" Sở Thanh Từ nhìn qua, thần sắc trên mặt lộ ra một chút tò mò, hiển nhiên cũng không biết loại tồn tại thông linh thú này.

Sở Chước ừ một tiếng, một bên đơn giản nói cùng nàng lai lịch thông linh thú, một bên nhìn một chim một quái vật đối diện kêu gào lẫn nhau, đồng thời chú ý tới thần sắc bình tĩnh của Khuyết Quan Hoành, giống như thông linh thú tồn tại đối với hắn mà nói cũng không kỳ quái.

Hai đưa kêu rất sôi nổi, nghiễm nhiên đã quên người chung quanh.

Vì thế Sở Chước thủ thế với Huyền Ảnh và Khuyết Quan Hoành, để cho bọn họ lui về, đồng thời nói với Bích Tầm Châu: "Chúng nó khả năng muốn trao đổi một chút cảm tình, chúng ta trước nghỉ ngơi một lát."

Bích Tầm Châu liếc nàng một cái, hiểu rõ ý tứ của nàng, yên lặng từ trong túi càn khôn xuất ra đồ dùng nhà bếp, chuẩn bị nướng cá.

Tuy rằng cá bạc rất nhỏ, nhưng cá nhỏ cũng có một phen hương vị khác, xử lý sạch nội tạng sẽ, vừa ném lên vì sắt hun nóng, cũng không cần bỏ thêm gia vị gì, hương vị liền truyền ra.

Huyễn Ngu và bé rùa giống như ngửi được mùi thơm bên ngoài, đều chạy ra khỏi túi linh thú, ngồi xổm bên người Bích Tầm Châu, ngửi hương vị đó, nước miếng đều sắp muốn chảy ra.

Khuyết Quan Hoành và Sở Thanh Từ đờ đẫn nhìn một đám người ngồi ở nơi này chuẩn bị ăn cá, rất không thích ứng.

Cá bạc được nướng mềm xốp giòn giòn, một ngụm có thể giải quyết một con, chất thịt non mịn, xương cá ở khi chiên nướng đã trở nên mềm hơn, hóa thành tinh hoa trong thịt, cắn một ngụm vô cùng tươi ngon, một đám người ăn mà cũng không ngẩng đầu lên.

"Lão đại nói thật là đúng, quả nhiên ăn ngon." Hỏa Lân vừa ăn vừa khen ngợi.

Phong Chiếu lười biếng liếc mắt nhìn nó một cái, tỏ vẻ bổn đại gia nói tự nhiên là đúng, đợi khi Bích Tầm Châu làm xong một khay cá, quang minh chính đại bưng nó đặt đến trước mặt Sở Chước, dáng vẻ rất bảo vệ thức ăn.

Sở Chước nếm một ngụm cá bạc nướng thơm mềm, cười tủm tỉm nói với hắn một tiếng cảm ơn.

Phong Chiếu hai tròng mắt mang cười, thấy tiểu cô nương thích, vui sướng vô hạn, phân phó cho Bích Tầm Châu: "Làm nhiều chút, để dành ăn."

Bích Tầm Châu: "... Đã biết."

Những người khác thấy thế, cảm thấy đối với vị đại gia bất công cùng không nguyên tắc này cứ thành thói quen là tốt rồi, chỉ có Khuyết Quan Hoành và Sở Thanh Từ còn chưa thể quen thì cả người đều không được tự nhiên.

Bọn họ ở bên cạnh ăn đến khí thế ngất trời, bên kia hai đứa còn đang kêu gào ngươi một câu ta một câu.

"Lão đại, tụi nó rốt cuộc đang nói cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ bưng một khay cá nướng, tò mò hỏi.

Những người khác cũng nhìn về phía Phong Chiếu, bọn họ kỳ thực cũng rất hiếu kỳ, thấy thế nào thì tuyết điểu ba đầu cùng con quái vật đó, hình như là quen biết. Phong Chiếu thấy Sở Chước nhìn qua, tưởng nàng cũng muốn biết, liền nói: "Đó chính là long tê, cũng là thông linh thú, là chủ nhân động phủ dưỡng ở đây ..."

Hai con thông linh thú đều là chủ nhân động phủ năm đó thu nạp thả ở đây, tuyết điểu ba đầu ở mặt trên băng cung mê hoặc người tu luyện, long tê thì lại canh giữ ở trong động phủ chân chính. Cá bạc trong ao kỳ thực là một trong các loại thức ăn của long tê, lúc trước hành vi bọn họ vớt cá bạc, đánh thức long tê đang ngủ say ở dưới đáy ao.

Long tê phẫn nộ lao tới công kích, đánh qua một trận, phát hiện thế nhưng là con chim ngốc nào đó mang người bên ngoài vào động trong phủ, còn để cho bọn họ ra tay với đồ ăn của nó, nên nó tức giận.

Mà tuyết điểu ba đầu đối với hành vi lúc trước long tê bất ngờ công kích bọn họ, cũng rất tức giận, vì thế chúng nó liền ầm ỹ lên...

Nghe hắn lười biếng nói ra, một đám người không lời nào để nói.

Thì ra nguyên nhân ầm ỹ lên là đơn giản như vậy.

Sở Thanh Từ nhìn về phía nam nhân một thân áo trắng như tuyết, yên lặng nghĩ, Sở Chước rốt cuộc nhặt được bạn cùng tu từ nơi nào vậy? Thoạt nhìn rất lợi hại, năm đó bọn họ thế nhưng coi hắn trở thành một con tiểu yêu thú cấp thấp, thật sự là quá coi thường hắn rồi.

Chờ bọn hắn ăn xong, hai con thông linh thú vẫn còn đang ầm ỹ.

Bọn họ nghe không hiểu chúng nó nói, nhưng không trở ngại từ trong tiếng kêu tứ chi lẫn nhau mà phỏng đoán ý tứ song phương, đặc biệt nhìn đến tuyết điểu ba đầu vung hai cánh, thân hình vo tròn nhảy bật càng lợi hại, đều có một loại cảm giác nhìn người đàn bà chanh chua chửi đổng.

"Bọn nó còn muốn ầm ỹ tới khi nào?" Hỏa Lân nhịn không được hỏi.

Mọi người nhìn sang Phong Chiếu, Phong Chiếu không chịu trách nhiệm nói: "Tùy chúng nó, chúng ta đi."

Phong Chiếu lôi kéo tay Sở Chước, đi đến cửa cung đối diện hành lang, khi đi qua ao, long tê bất chấp cãi nhau cùng tuyết điểu ba đầu, một đôi đồng tử thú theo đó mà nhìn qua, rất là cảnh giác.

Phong Chiếu nói: "Bọn mi cứ tiếp tục ầm ỹ, chúng ta tùy tiện nhìn xem."

Long tê nghe được hắn nói, rống tiếng bò kêu lên một tiếng với hắn, giống như không tin hắn.

Thần thú bị nó không tin rất là kiêu ngạo nói: "Bổn đại gia muốn làm cái gì, mắc mớ gì đến mi?"

Long tê lại rống một tiếng bò, nghe qua thì rất gấp gáp.

Phong Chiếu chợt ngừng cước bộ, thần sắc tản mạn trên mặt biến mất, nghiêm mặt nói: "Chủ nhân mi đã ngã xuống, nơi đây chính là động phủ không người, không có chúng ta cũng sẽ có người ngoài, thậm chí có khả năng sẽ bị bỏ lại ở trong thời gian, bọn mi có năng lực trông giữ được bao lâu?"

Long tê nghe nói như thế, rốt cục không còn rống tiếng bò nữa, hai mắt theo dõi hắn sau một lúc lâu, chậm rãi chìm vào trong nước, thẳng đến khi biến mất ở đáy ao.

"Ồ, nó cứ như vậy mà đi rồi?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc hỏi.

Phong Chiếu nhìn hắn: "Bằng không mi tưởng phải như thế nào?". Sở Chước nghĩ nghĩ, hỏi: "Là chủ nhân nó kêu nó canh giữ ở nơi đây?"

Nghe nói như thế, trên mặt Phong Chiếu lộ ra vẻ châm chọc, thanh âm lại rất ấm áp: "Thông linh thú là thần chế tạo ra, trừ bỏ thần, không người nào có thể làm chủ nhân chúng nó."

Sở Chước bị kiềm hãm thần sắc, nghĩ đến một khả năng.

Phong Chiếu xoa bóp tay nàng, giống như đang trấn an nàng, cười nói: "Đừng nghĩ nhiều, đi thôi." Đi về phía trước đồng thời, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy thần sắc trên mặt tiểu cô nương, tâm tư than thở, lại có chút buồn rầu, trong lòng biết mình chỉ vô tình một câu, lại làm cho nàng nghĩ nhiều rồi.

Tiểu cô nương nghĩ nhiều như vậy, đối với tâm tình cũng không tốt.

Những người khác đang suy tư lời Phong Chiếu nói, cũng không cất tiếng, đi theo hắn đi về phía trước.

Tuyết điểu ba đầu thấy bọn họ muốn rời khỏi, cũng bất chấp lại lưu lại tiếp tục ầm ỹ cùng long tê—— dù sao long tê cũng chạy rồi, nên nhanh chóng đuổi theo.

Xuyên qua hành lang dài, bọn họ đẩy ra cửa cung do Băng Vân Sa luyện chế thành.

Sau cửa cung cũng là một gian cung điện, trong cung điện xếp đầy linh khí đủ loại, ở dưới linh quang chiết xạ xuống toàn bộ cung điện, làm nổi bậc lên những linh khí dĩ nhiên mất đi linh quang giống như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.

Không cần cẩn thận tìm kiếm, bọn họ cũng có thể nhìn ra, linh khí nơi này cũng đã mất đi linh tính, chỉ còn vẻ đẹp bên ngoài.

Không nói Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cho dù là Sở Chước cũng là vẻ mặt thương tiếc, còn có Khuyết Quan Hoành chuyên môn vì tìm kiếm tài nguyên động phủ thượng cổ mà đến.

Người tu luyện sáng chế tạo kỳ tích, vẫn không chịu nổi lần lượt lễ rửa tội của thời gian, dần dần mất đi ánh sáng ở trong thời gian.

Sở Chước vươn tay đụng chạm vào một thanh linh kiếm dựa vào cạnh cửa, ngón tay vừa đụng chạm, liền lặng yên gian hóa thành bột mịn, biến mất ở trong không khí.

Bọn họ tìm một lát, không tìm được mấy thứ linh khí còn sót lại linh tính, đang ở trong đáng tiếc, chỉ thấy Phong Chiếu đi đến bên tường, nơi đó có mấy thứ gì đó như là vòng tay, hiện lên sáng bóng dưới ánh sáng, lại không có linh khí nào dao động, giống như vật bình phàm.

Ánh mắt Sở Chước hơi ngưng, nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu.

Phong Chiếu cầm lên một cái vòng tay, tỉ mỉ xem xét một lát, vui mừng mỉm cười nói: "Cũng không tính là không có thu hoạch."