Cùng Trời Với Thú

Chương 404: Băng Lăng nhận và Lăng Sương Tuyết thảo.




Tuyết điểu ba đầu chuyển ánh mắt tới trên người Sở Chước, như là đang suy tư lời nàng nói.

Đáng tiếc nơi này có một con thần thú hung thần ác sát ở, căn bản không chấp nhận được nó cân nhắc lâu lắm, khi uy áp của Phong Chiếu lướt nhẹ nghiền qua, tuyết điểu ba đầu xù lông, kêu vài tiếng thê lương, ba cái đầu đều hận không thể gật đến gãy cổ, đáp ứng dẫn bọn hắn đi tìm người.

Sở Chước thấy thế, đôi mắt cong lên, vẻ mặt ôn nhu cười nói với nó: "Cảm ơn, chúng ta sẽ cho thù lao."

Tuyết điểu ba đầu rất uất ức, không biết là thù lao của mấy người phàm này có thể tốt bao nhiêu, chim đại gia nó chướng mắt đấy.

Tiếp theo chợt nghe được Sở Chước nói: "Đúng rồi, ngươi thích linh đan không?"

Tuyết điểu ba đầu nghiêng đầu, kêu chiêm chiếp một tiếng, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, giống như đang nói, có phải giống linh đan nhân tộc vừa rồi cho hay không?

"Đúng vậy, nếu ngươi dẫn đường cho chúng ta, chúng ta liền cho ngươi Thiếu Dương Ích Khí đan." Sở Chước cười nói.

Tuyết điểu ba đầu lập tức không uất ức, cảm thấy nhân tộc này ở trong mắt nó, quả thực chính là người tốt, vội vàng lưu loát dẫn đường cho bọn họ.

Nhìn tuyết điểu ba đầu vỗ cánh, ba cái đầu ngẩng cao cao, dáng vẻ hưng phấn lập tức liền xuất phát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút buồn bực hỏi: "Lão đại, Thiếu Dương Ích Khí đan là linh đan dương tính, vì sao tuyết điểu thuộc tính băng sẽ thích?"

Vừa rồi hắn đã thấy lạ, chỉ là lúc ấy không có cơ hội thăm dò.

Phong Chiếu liếc mắt nhìn tuyết điểu ba đầu hưng phấn mà giương cánh thổi tới một trận cơn lốc một cái, nói: "Nó tuy rằng là thông linh thú thuộc tính băng, nhưng băng sương mù trong băng cung cũng bất lợi đối với nó, mà lúc trước bị ta đánh rơi, nó bị thương, bị hàn khí băng cung nhập thể, cần Thiếu Dương Ích Khí đan trừ bỏ."

Nghe xong, mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Cho nên, ngay từ đầu cũng là con tuyết điểu ba đầu làm ra, nếu nó không núp ở trong gió tuyết đánh lén bọn họ, Phong Chiếu cũng sẽ không ra tay đả thương nó.

Tiếp theo, bọn họ lại bị tuyết điểu ba đầu lại chở rời đi cái gọi là nơi bảo tàng.

Tuyết điểu ba đầu tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chở bọn họ hai lần, một lần nữa trở lại trong gió tuyết, tiếp tục đi tới.

Như cũ là tuyết điểu ba đầu dẫn đường ở phía trước, bọn họ theo sát phía sau.

Bạo phong tuyết không có dấu hiệu dừng nghỉ, bọn họ ai cũng không mở miệng nói chuyện, trầm mặc đi theo về phía trước.

Đi như thế ước chừng vài ngày, tuyết điểu ba đầu rốt cục dừng lại, đồng phát ra vài tiếng chim hót, dường như đang nói cho bọn họ, đã đến.

Mọi người đứng ở trong bạo phong tuyết, xuyên thấu qua gió tuyết nhìn về phía phía trước, trừ bỏ một mảnh tối đen, thì không nhìn thấy thứ gì khác.

Nơi này là một chỗ băng cung, vốn là nơi tối tăm không ánh mặt trời, chỉ là vì có tuyết, chung quanh núi tuyết chiết xạ ánh sáng nhợt nhạt, ánh sáng trắng làm nổi bật màu tuyết, càng sáng tỏ, có thể làm cho bọn họ thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh.

Nhưng mà lúc này, xuyên thấu qua gió tuyết phía trước, cũng là một mảnh tối đen, giống như phía trước là vực sâu vô biên.

"Phía dưới?" Phong Chiếu hỏi nó.

Tuyết điểu ba đầu nhu thuận kêu một tiếng.

"Đi, mang bọn ta đi xuống." Phong Chiếu nói.

Tuyết điểu ba đầu lập tức lắc đầu, ba cái đầu tranh giành lên trước củng sau tiếu kêu vài tiếng với hắn.

Phong Chiếu thần sắc bình tĩnh nghe, mi mày thản nhiên, tuyết màu trắng xẹt qua dung mạo của hắn, một khắc đó, hắn lạnh nhạt ngạo nghễ như băng tuyết, đứng thẳng ở trong thiên địa, lù lù bất động, làm cho người ta đột nhiên cảm giác được hắn cường đại đến áp bách, ngay cả tuyết điểu ba đầu cũng không hiểu sao rụt ba cái đầu lại, không dám lại kêu lên với hắn nữa.

Phong Chiếu vẫn chưa tức giận, hỏi: "Phía dưới có cái gì?"

Tuyết điểu ba đầu lại nói thầm vài tiếng với hắn.

Nghe một cầm một thú một hỏi một đáp, mọi người nghe được đều rất mê mang, cực kỳ khó chịu, thật muốn biết tuyết điểu ba đầu nói gì đó, bọn họ một chữ cũng nghe không hiểu.

Đợi sau khi tuyết điểu ba đầu nói xong, Phong Chiếu nói với nó: "Được, ngươi chờ chúng ta ở đây, đợi khi chúng ta quay lại, còn muốn đi nơi cây ngô đồng, đến lúc đó cần phải chiêu đãi chúng ta thật tốt."

Tuyết điểu ba đầu: "... ..." Đi rồi cũng đừng trở lại nữa chứ?

Lúc này, Sở Chước cũng ra hiệu cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hắn đổ ra hai viên Thiếu Dương Ích Khí đan, đưa nó cho tuyết điểu ba đầu làm tạ lễ.

Tuyết điểu ba đầu lập tức lại cao hứng trở lại, ba cái đầu nhìn nhìn Sở Chước, lại nhìn xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ, kêu vài tiếng với bọn họ, tỏ vẻ nếu như bọn hắn muốn đi cây ngô đồng bên kia, vẫn rất là hoan nghênh.

Phong Chiếu nghe được không biết nên khóc hay cười, đánh giá con tuyết điểu ba đầu chỉ có một chữ: "Ngốc!"

Ngốc thành như vậy, rốt cuộc là làm sao có thể sống đến bây giờ ở trong băng cung? Chẳng lẽ là ở thời kỳ thượng cổ, nó đã bị chủ nhân băng cung chuẩn bị canh giữ ở băng cung?

Cung Vũ Lương yên lặng nhìn, thẳng đến khi Sở Chước giao xong thù lao, nhịn không được hỏi: "Phong tiền bối, nó có nói những người khác ở nơi nào không?"

Phong Chiếu thản nhiên liếc hắn một cái, tuy rằng vẫn là cái bộ dạng kiêu ngạo đó, lại có vẻ phá lệ căng ngạo lạnh nhạt, cặp con ngươi thâm thúy, rõ ràng như ánh sao sáng ngời mỹ lệ trong trời đêm, lại khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nhìn quen Phong Chiếu ôn hòa tùy ý với Sở Chước, lúc này đối mặt với hắn, Cung Vũ Lương không khỏi sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, lấy tu vi vị tiền bối này, cũng không phải một người cùng vai vế, hắn thiếu chút nữa đã bị hiền hoà vị này biểu hiện ra ngoài trong khoảng thời gian này lừa.

Có lẽ cũng là bởi vì Sở Chước ở, hắn mới có một mặt hiền hoà như vậy.

Thấy Cung Vũ Lương sợ tới mức cúi đầu, bày ra bộ dạng khiêm tốn, Sở Chước đụng chạm vào tay Phong Chiếu, nhẹ giọng thăm dò: "A Chiếu, phía dưới có cái gì?"

Quả nhiên, chỉ thấy Phong Chiếu thu hồi vẻ căng ngạo, khuôn mặt tuấn mỹ thêm vài phần ý cười, trầm thanh âm thấp rất đỗi ôn hòa: "Chim ngốc nói, phía dưới có Băng Lăng Nhận, trong đó còn có Lăng Sương Tuyết thảo, lúc trước đám người tu luyện kia sau khi trốn đến nơi đây, nó vốn không đuổi xuống theo, bởi vì nó không thích Lăng Sương Tuyết thảo."

"Lăng Sương Tuyết thảo?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ giống như mở ra radar nào đó, hai mắt sáng lấp lánh: "Lão đại, đây là linh thảo sao?"

"Đúng vậy."

Nhận được đáp án chuẩn xác, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà thúc giục bọn họ nhanh chóng đi xuống, còn gấp hơn bọn họ.

"Không vội, nơi này có cấm chế, đi xuống có thể sẽ không lên nổi." Phong Chiếu chậm rì rì nói.

Mọi người lại sửng sốt, nhịn không được nhìn về phía tuyết điểu ba đầu, chỉ thấy ba cái đầu của nó cao ngạo hất qua một bên, tỏ vẻ chim đại gia nó lãnh diễm cao quý.

Sở Chước như nghĩ tới cái gì: "Cấm chế rất lợi hại sao? Có phải chỉ có tuyết điểu ba đầu mới có thể thuận lợi qua lại hay không?" Nếu không hắn cũng sẽ không đặc biệt nói ra.

"Quả thật có ý tứ này." Phong Chiếu gật đầu, đối với Sở Chước có thể phỏng đoán ra trước tiên thì rất vui vẻ.

Sở Chước liếc hắn một cái, không hé răng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã muốn nhảy lên chỗ con tuyết điểu ba đầu, đánh thương lượng với nó: "Điểu huynh, nếu huynh có thể chở bọn ta đi xuống, chúng ta dùng linh đan trao đổi thế nào? Là Thiếu Dương Ích Khí đan nga. Nếu huynh cảm thấy Thiếu Dương Ích Khí đan đã đủ dùng, còn có linh đan khác, ăn rất ngon."

Nói xong, hắn từ trong túi càn khôn nhảy ra mấy bình linh đan, mở nó ra đưa tới trước mặt tuyết điểu ba đầu.

Ba cái đầu của tuyết điểu ba đầu đều thò qua, ngắm linh đan trong bình đan, yết hầu phát ra thanh âm ừng ực, hiển nhiên linh đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với nó có dụ hoặc thật lớn, làm cho nó không thể cự tuyệt.

Trong mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ toát ra ý cười, hắn giao tiếp với Huyền Uyên bọn họ lâu rồi, biết tập tính yêu thú, không thể cự tuyệt linh đan dụ hoặc, không nghĩ tới thông linh thú cũng giống vậy.

Tuy rằng thông linh thú không phải yêu thú, nhưng hiện tại nhìn nó, tính tình cũng giống như đại đa số yêu thú, đều rất ngay thẳng.

Tuyết điểu ba đầu vươn ra một cái cánh chim vỗ vỗ bả vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cái giao dịch này nó làm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa bị cánh nó chụp bay xuống phía dưới vách núi đen, nhưng vẫn rất là cao hứng, nói với Sở Chước bọn họ: "Sở tỷ, lão đại, để cho nó mang bọn ta đi xuống đi, tránh cho muốn đi còn phải chống chọi với cấm chế." Cho dù Phong Chiếu có thể coi nhẹ cấm chế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không muốn luôn dựa vào hắn.

Sở Chước và Phong Chiếu nhìn con chim ngốc đó, có chút muốn cười, không nói cái gì.

Cung Vũ Lương trợn tròn mắt, không nghĩ tới còn có thao tác như vậy.

Đợi tuyết điểu ba đầu ngồi xổm xuống, để cho bọn họ leo lên lung nó, Phong Chiếu nói với mấy người: "Các ngươi đi lên, ta mang sáng quắc đi xuống là được."

Hỏa Lân bọn họ chỉ thoáng sửng sốt, sau đó vẻ mặt hiểu biết cười ứng một tiếng với bọn họ, đều nhảy lên lưng tuyết điểu ba đầu.

Tuyết điểu ba đầu lại chở năm người, thiếu chút nữa thì cắm đầu nhào về phía trước, tuy rằng rất buồn bực vì quá tải, nhưng nể linh đan mặt của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, yên lặng nhịn.

Ở khi tuyết điểu ba đầu chở bọn họ nhào qua đi phía trước, Phong Chiếu cũng nắm thắt lưng Sở Chước, phóng qua đi phía trước.

Tiếng gió thật lớn, trừ bỏ tiếng gió, nghe không được thanh âm khác.

Sở Chước dựa ở trong lòng Phong Chiếu, cả người ấm áp dễ chịu, cuồng phong chung quanh không một chút ảnh hưởng đối với nàng. Nàng lặng lẽ nhìn lại chung quanh, nhìn đến trong bóng đêm, bóng dáng tuyết điểu ba đầu bay được đong đong đưa đưa, cùng với năm người chen chúc cùng một chỗ trên lưng nó, cầm lấy lông chim trên người nó không buông.

Tuyết điểu bađầu một đường đi xuống, Phong Chiếu ngự không mà đi, không nhanh không chậm theo sau lưng nó, nhìn như thong thả, từ đầu đến cuối lại canh kỹ sau lưng bọn họ.

Rốt cục khi gặp được cấm chế treo ở giữa không trung phân cách hai đầu, tuyết điểu bađầu không nhìn cấm chế, thân thể đáp xuống.

Phong Chiếu tùy tay xé mở cấm chế, đi vào cấm bên trong chế.

Sở Chước thấy một màn như vậy, trong lòng khẽ động, nhịn không được truyền âm cho hắn:【Người tu luyện Thần Hoàng cảnh, đều có thể xé mở cấm chế sao?】

Phong Chiếu nghe được nàng truyền âm, đôi mắt híp lại, cúi đầu cọ cọ cạnh cổ nàng, môi làm như dán ở trên cổ nàng, đồng dạng truyền âm nói:【Tu vi Thần Hoàng cảnh quả thật có thể không nhìn rất nhiều cấm chế thế gian, nhưng có vài cấm chế tự nhiên tạo thành, cho dù là người tu luyện Thần Hoàng cảnh, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.】

【Vậy cấm chế nơi này, là do người làm hay là tự nhiên tạo thành?】

【Nó là chủ nhân băng cung lợi dụng tự nhiên tạo thành cấm chế, xem như một nửa là người tạo một nửa tự nhiên tạo thành, cho dù là người tu luyện Thần Hoàng cảnh, muốn xé mở nó, cũng có khó khăn nhất định.】

Nhưng hắn xé ra rất dễ dàng!

Sở Chước ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì động tác này, làm cho môi hắn lướt qua khóe môi nàng, xúc giác mềm mại, làm cho hai người đều có chút rung động trong lòng.

Thân thể Phong Chiếu đột nhiên cứng ngắc.

Sở Chước phản ứng cực nhanh, sợ hắn lại sợ thành tiểu yêu thú, vội vàng vươn tay ôm cổ hắn, cả người tựa như treo ở trên người hắn.

Phong Chiếu nháy mắt mê mang, thân hình đã dừng lại ở giữa không trung, ngay cả mình đang làm cái gì cũng quên mất.

Khi Sở Chước phát hiện hắn dừng lại, có chút cạn lời, ôm hắn chặt chẽ như cũ, tiến đến bên tai hắn, hơi thở như lan hỏi: "Vì sao huynh có thể xé mở cấm chế?"

"... Đây là thiên phú huyết mạnh cha ta di truyền cho ta." Phong Chiếu khàn khàn nói.

Nhớ tới tin tức hắn lộ ra lần trước khi ở Thủy Linh vực, Sở Chước cảm thấy rất hứng thú đối với cha mẹ hắn, không khỏi hỏi: "Cha huynh là..."

"Ông ấy... là hậu duệ mãnh thú viễn cổ, nghe nói rất lợi hại."

"Nghe nói? Chẳng lẽ huynh chưa thấy qua ông ấy sao?"

"... ..."

Sở Chước thấy hắn không nói chuyện, nhịn không được xoay mặt nhìn hắn, phát hiện hắn nhìn chằm chằm nhìn qua đây, ánh mắt nhảy lên một luồng hỏa diễm, lúc này mới chợt phát hiện, động tác của mình, đối với hắn mà nói, chừng mực vô cùng lớn, hắn khả năng lại muốn sợ thành một đoàn.

Sở Chước lập tức buông tay ra, sửa thành khoác lên trên bờ vai của hắn, cười nói với hắn: "Thì ra là như vậy, ta hiểu được. Được rồi, chúng ta đi thôi."

Nàng hiểu rõ cái gì?

Phong Chiếu đầu óc đều là mơ hồ, nghe được nàng nói, theo bản năng ôm cả người nàng tiếp tục rơi xuống.

Thẳng đến khi bọn họ đến mục đích, Phong Chiếu cảm giác được Sở Chước buông tay ra, lý trí cùng ba hồn bảy vía rốt cục trở về vị trí cũ, không khỏi bóp cổ tay thở dài, rốt cục hiểu rõ mẹ hắn từng nói, khi gặp được người trong lòng chú ý nhất kia, thì ngay cả mình làm cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa vào bản năng làm việc.

Mẹ hắn lúc trước khi gặp được cha hắn, dựa vào bản năng ngủ cha hắn.

Hiện tại hắn gặp được Sở Chước... ngay cả hôn tiểu cô nương một cái cũng không dám, bởi vì quá mức thích, ngược lại không dám đụng chạm.

Sở Chước không chú ý tới hắn khác thường, quay đầu xem xét chung quanh, có thể lọt được vào trong tầm mắt, là Băng Lăng Nhận đồ sộ khắp nơi bên trong, nó đứng lặng trên mặt đất, giống như từng đóa hoa Băng Lăng Nhận nở rộ trên mặt đất, chi chi chít chít, quanh co mà đi, không biết kéo dài bao nhiêu vạn dặm.

Phía trên Băng Lăng Nhận, có thể nhìn thấy thứ gì đó tuyết trắng bám vào trong đó, chúng nó tựa như tuyết sương, rơi xuống trên Băng Lăng Nhận, nếu như không soi kỹ, còn tưởng rằng là tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ giữa bầu trời.

Nơi này không giống trên mặt đất, không có cuồng phong bạo tuyết.

"Đây là Lăng Sương Tuyết thảo? Nhỏ như vậy?" Thanh âm Mặc Sĩ Thiên Kỳ xa xa truyền đến.

Bởi vì bọn họ trì hoãn ở phía trên chút thời gian, tốc độ của tuyết điểu ba đầu nhanh hơn bọn họ, đã sớm xuyên qua cấm chế đến lòng đất, lúc này tuyết điểu ba đầu xa xa đứng ở chỗ bên cạnh, giống như hận không thể cách Băng Lăng này rất xa, Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh, Bích Tầm Châu, Cung Vũ Lương bọn họ thì lại đứng ở một chỗ cao trăm trượng trước Băng Lăng, xem xét bông tuyết trên bám vào Băng Lăng.

Bông tuyết đó đúng là Lăng Sương Tuyết thảo, nó dựa vào Băng Lăng mà sinh, cũng chỉ có trong hoàn cảnh khốc hàn như vậy, mới có thể dựng dục ra Lăng Sương Tuyết thảo.

Những Lăng Sương Tuyết thảo này tuy rằng nhìn giống tuyết, vào tay lại giống lông tơ mềm mịn, những Lăng Sương Tuyết thảo này niên đại còn nhỏ, cũng không đủ trình độ để đạt tới ngắt lấy, chỉ có khi sinh trưởng ra Tuyết Tinh, mới có thể ngắt lấy.

Đi đến lòng đất, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã sa vào trong Lăng Sương Tuyết thảo ở khắp mọi nơi, dĩ nhiên không chú ý tới chung quanh.

Huyền Ảnh cùng Bích Tầm Châu phát hiện Sở Chước bọn họ đã đến, mặc dù có chút nghi hoặc sao bọn họ trì hoãn ở mặt trên lâu như vậy, cũng không nói cái gì.

Sở Chước nhìn xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang ngắt lấy Lăng Sương Tuyết thảo, lại nhìn xem con tuyết điểu ba đầu, liền hỏi nó: "Ngươi là ở chỗ này chờ chúng ta, hay là đi cùng chúng ta?"

Tuyết điểu ba đầu do dự nhìn xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lại nhìn xem bông tuyết lăng sương, chần chờ không quyết.

"Cùng nhau đi." Phong Chiếu thản nhiên nói: "Nói không chừng ngươi còn có thể giúp chút việc."

Tuyết điểu ba đầu nháy mắt rũ ba cái đầu xuống dưới, có vẻ đáng thương cực kỳ, đối với lời Phong Chiếu nói nó không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn theo bọn họ cùng nhau đi vào đàn Băng Lăng.

Băng Lăng giống như sinh ra và lớn lên trên mặt đất, chui từ dưới đất lên, đỉnh bén nhọn, quả thật giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, mới có cách nói Băng Lăng Nhận.

Nơi này khắp nơi đều là Băng Lăng, hình thành rừng băng dày đặc, bọn họ tiến vào bên trong Băng Lăng, lập tức liền phân không rõ Đông Tây Nam Bắc.

Băng Lăng cũng có tác dụng ngăn cách thần thức, thần thức của người tu luyện lúc này không dùng được.

Trong lòng Cung Vũ Lương có chút gấp, nhưng hắn cũng biết gấp cũng vô dụng, cũng đã đến nơi đây rồi, chỉ có thể kiên nhẫn đi tìm người, chỉ hy vọng người trốn ở đây bình an vô sự mới tốt.

Càng đi vào bên trong, chung quanh Băng Lăng càng cao to, bông tuyết Lăng Sương sinh trưởng phía trên Băng Lăng càng tươi tốt, bên trong sương tuyết, ngưng kết bông tuyết lớn nhỏ cỡ trân châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mỗi khi nhìn đến, liền hận không thể hái xuống cất chứa.

Đi một lát, Phong Chiếu đột nhiên cảm giác được dị động truyền đến trong gió.

"Phía trước có động tĩnh." Hắn nói.

Mọi người theo bản năng nhìn qua, tự nhiên nhìn không tới cái gì, thậm chí ngay cả động tĩnh cũng không nghe được, nhưng mà bọn họ đều tin tưởng Phong Chiếu phán đoán, tốc độ chạy tới nhanh hơn.