Cùng Trời Với Thú

Chương 403: Đánh một trận tơi bời.




Nghe nói thật sự có bảo tàng, một đám người đều hưng phấn lên, đặc biệt là Hỏa Lân cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhìn về phía con chim ngốc dẫn đường ở phía trước, cảm thấy nó ngốc có chút hay.

Chỉ có Cung Vũ Lương lại thích ứng không nổi, dường như không thể nhận, đơn giản như vậy liền có được một người dẫn đường băng cung? Con chim này thật sự đáng tin sao? Lúc trước nghe được Phong Chiếu lấy một loại giọng điệu khác mang theo vận luật nào đó nói chuyện, dường như trong truyền thuyết, khi tuyết điểu ba đầu xuất hiện, đối với người tu luyện cũng không có lợi, có thể thấy được tuyết điểu ba đầu cũng không phải an toàn.

Băng cung đã triển lộ ra nguy hiểm của nó, nếu như một khi vô ý, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.

Trong lòng Cung Vũ Lương lo lo lắng lắng, nhưng nhìn dàng vẻ bình tĩnh của Sở Chước bọn họ, tự đáy lòng cảm giác được bọn họ tín nhiệm Phong Chiếu. Chỉ cần hắn nói một lời, làm một quyết định, bọn họ đều sẽ tin tưởng vô điều kiện.

Loại tín nhiệm này, cũng không kém hơn bọn họ đối với lão tổ Hóa Thần trong gia tộc.

Bạo phong tuyết như cũ không có dấu hiệu ngừng nghỉ, tuyết điểu ba đầu đi ở phía trước, thường xuyên phát ra tiếng chim hót xa xưa lâu đời, thanh âm đó hút gió tuyết mà đến, giống như nức nở cổ xưa, đẩy ra một tầng lại một tầng ở trong tri thức, làm cho người ta không tự chủ được đi theo nó, không có chút ý nguyện phản kháng...

Lúc này, Phong Chiếu đá một cước tới mông tuyết điểu ba đầu, lạnh giọng nói: "Đừng kêu, còn kêu nữa thì vặn đầu của ngươi xuống."

Tuyết điểu ba đầu hoàn toàn dừng tiếng kêu.

Sở Chước cảm giác được tri thức rung động, giống như ba hồn bảy vía trở về vị trí cũ, thân thể không khỏi dừng lại.

Không chỉ có nàng, Hỏa Lân, Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Cung Vũ Lương cũng hiểu được có chút không thích hợp, nếu không phải Phong Chiếu ngăn lại con chim đó kêu, bọn họ tựa như mất hồn, máy móc mà đi theo tiếng kêu của tuyết điểu ba đầu.

Như thế, bọn họ làm sao còn không rõ tiếng kêu tuyết điểu ba đầu ẩn tàng nguy hiểm.

Đây chính là ý tứ "Người tu luyện gặp phải, bị thu lấy nguyên thần, dụ dỗ tiến vào nơi tử vong..." theo như lời Phong Chiếu nói lúc trước, thì ra là thật sự, cũng không phải là hắn tùy tiện nói lung tung.

Phong Chiếu thấy con chim không còn kêu nữa, quay đầu nói với Sở Chước: "Thanh âm của tuyết điểu ba đầu có được một tia thần lực thần ban cho, tu vi của mọi người rất thấp, sẽ chịu ảnh hưởng là bình thường."

Không chờ Sở Chước bọn họ cân nhắc lời này, chợt nghe được Huyền Ảnh nói: "Lão đại, ta không cảm giác."

"Đó là ngươi rất ngu ngốc." Phong Chiếu đối với tiểu đệ như cũ là đả kích rất không khách khí.

Huyền Ảnh: "... ..."

Hỏa Lân phì một tiếng phun cười, vỗ bả vai Huyền Ảnh, an ủi: "Lão đại ý tứ là, đệ tâm tư đơn thuần, sẽ không nghĩ những chuyện quá phức tạp, cho nên không dễ dàng chịu ảnh hưởng. Đúng rồi, đệ vừa rồi suy nghĩ cái gì?"

Huyền Ảnh thành thật nói: "Đệ suy nghĩ con tuyết điểu ba đầu này nướng lên nhất định ăn rất ngon."

Tuyết điểu ba đầu nghe được lời hắn nói, nháy mắt lông đều nổ tung, chim chân nện bước loạng choạng, hận không thể đi nhanh một chút.

Những người khác: "... ..." Hiện tại là loại thời điểm nghĩ cái này sao?

Hỏa Lân vẻ mặt cảm khái nói: "Xem đi, ta chưa nói sai mà, đệ quả thật đơn thuần." Bọn họ đều suy nghĩ tuyết điểu ba đầu sẽ mang bọn họ đi nơi nào, nào biết vị này thế nhưng nhìn chằm chằm mông tuyết điểu ba đầu, nghĩ rằng nướng nó nhất định ăn rất ngon ...

Huyền Ảnh cười ngốc ngốc: "Chúng ta còn chưa từng ăn qua thông linh thú đâu, hẳn là ăn rất ngon đi."

Lời này được Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân bọn họ tán thành, ngay cả Bích Tầm Châu cũng nhìn chằm chằm cái mông béo mập khi thì nhếch lên lúc thì vểnh lên của con tuyết điểu ba đầu đi đường ở phía trước, nghĩ xem là nướng ăn hay là làm thành canh chim, không biết hương vị như thế nào...

Phong Chiếu quay đầu hỏi Sở Chước: "Nàng muốn ăn không?" Rất có tư thế nếu như nàng gật đầu, thì giết chim tuyết điểu ba đầu nhổ lông nướng ăn.

Ba cái đầu của tuyết điểu ba đầu vội vàng chuyển qua, dùng biểu tình sợ hãi nhìn bọn họ, ánh mắt rất đáng thương.

Sở Chước nhìn nó tỏ vẻ đáng thương, yên lặng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nghe Huyền Ảnh nói, đây là thông linh thú thần dùng thần thuật luyện tạo ra, có thể ăn sao?"

Phong Chiếu vuốt cằm: "Trước kia quả thật không nghe nói qua có người ăn thông linh thú, bởi vì thần không cho phép. Sau đó thần rời khỏi đại lục rồi, mang đi đại bộ phận thông linh thú, còn có một ít bị bọn họ chướng mắt nên lưu lại, phân tán đến các đại lục, thẳng đến khi chúng nó mai danh ẩn tích, cũng không nghe ai nói ăn qua thông linh thú."

Trong đoạn lời nói này ẩn tàng nhiều tin tức lắm, ngay cả Cung Vũ Lương đều nhịn không được mong ngóng nhìn qua, cảm thấy vị này thật sự là kiến thức rộng rãi, bí mật vùi lấp ở trong thời gian bậc này, không nói năm đại gia tộc bọn họ, chỉ sợ thế lực dài lâu trong lịch sử Đại Hoang giới cũng không nhất định biết được đâu.

"Thật sự?" Sở Chước kinh dị hỏi: "Thì ra trước kia thần cũng ở tại Đại Hoang giới?"

"Cũng không phải." Phong Chiếu đá một cước con thông linh thú, để cho nó tiếp tục dẫn đường, hắn lôi kéo tay Sở Chước đi sau lưng nó, một bên giải thích cho nàng những chuyện không muốn người biết.

"Nghe nói thời kì thái cổ, thế giới không có phân chia Huyền thế giới, Linh thế giới, Đại Hoang giới cùng Chân Thần giới, là một khối đại lục rộng lớn cất giấu vô biên, đại lục liền kêu là đại lục Thái Cổ, sinh linh ở tại đại lục Thái Cổ có thần cùng thần dân, còn có các loại mãnh thú, cũng không có nhân tộc. Thần có được địa vị chí cao vô thượng, thần dân là nô lệ chịu thần thống trị, mãnh thú cư trú chỗ sâu hoang uyên, coi là đồ ăn từ thần đến thần dân, mãnh thú và thần thực lực tương xứng."

"Thần vì chống đỡ mãnh thú, liền dùng thần thuật luyện chế ra thông linh thú, cũng gọi là nô bộc của thần..."

Bạo phong tuyết tàn sát bừa bãi, che giấu thanh âm trong thiên địa, nhưng thanh âm của Phong Chiếu lại tinh tường rơi vào trong tai mỗi người, làm cho bọn họ dần dần nghe được mê mẩn.

"Sau đó thế giới vì sao sẽ biến thành như thế?" Sở Chước truy vấn.

Phong Chiếu hờ hững nói: "Cái này thì ta cũng không rõ ràng lắm."

Sở Chước nhịn không được quay đầu nhìn hắn, xuyên thấu qua gió tuyết nhiễu loạn, chỉ thấy mỹ nam một bộ áo trắng đột nhiên chớp chớp ánh mắt với nàng, khuôn mặt mang cười, có vẻ phá lệ tuấn tú.

Trong ánh mắt nàng cũng lộ ra ý cười không dễ phát hiện, không còn rối rắm những chuyện này.

Phía sau Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được thăm dò: "Lão đại, thời kì Thái Cổ là thời điểm xa xôi phía trước bao nhiêu vậy?"

Những người khác cũng nhìn chằm chằm Phong Chiếu, bọn họ chỉ biết là thời kì thượng cổ, quả thật không biết lịch sử phía trước thời kì thượng cổ, ngay cả thế lực cổ xưa trong giới tu luyện hiện nay cũng không có ghi lại.

Sở Chước nghĩ đến khi bọn họ ở biển thời gian, xông vào chỗ di tích thái cổ, đó là một niên đại man hoang, một con hoang thú nho nhỏ, cũng có thể làm cho nàng mất mạng.

Thời kì Thái Cổ, mới là lúc vạn vật vừa sinh ra hình thành, khi đó là không có Thần tộc, cũng không có sinh linh mở linh trí.

"Rất xa xôi, là mi không thể tưởng tượng được." Thanh âm của Phong Chiếu bởi trong gió tuyết, hơn vài phần như có như không: "Thời kì Thượng cổ, truyền lưu một câu, sau Thái Cổ không Thần tộc."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói: "Thì ra trước kia lâu như vậy, thần cũng là cũng sinh hoạt tại nhân gian giống như sinh linh khác, hiện tại thần đều chạy đến Chân Thần giới, không thể xuống nhân gian lần nữa."

"Cho nên, có cách nói Chân Thần giới mới lại có địa phương thần có thể đi." Trên mặt Cung Vũ Lương lộ ra vẻ kính sợ, lẩm bẩm: "Đại Hoang giới đã nhiều năm không có người tu luyện thành thần, cũng không biết kế tiếp một người thành thần phi thăng sẽ là ai..."

Phong Chiếu liếc hắn một cái, không nói gì.

Mọi người đi một đường, nói một đường, từ trong miệng Phong Chiếu biết được rất nhiều bí mật vùi lấp ở trong thời gian năm tháng kéo dài, dần dần quên cực lạnh của bạo phong tuyết, giống như đường dưới chân cũng không phải khó đi lắm.

Bởi vì Phong Chiếu uy hiếp, tuyết điểu ba đầu không dám lại tùy tiện gọi bậy, một đường này đúng là nhịn cực kỳ vất vả.

Thẳng đến khi nhìn đến tuyết sơn như ẩn như hiện xa xa, tuyết điểu ba đầu lộ ra ba cái đầu sợ hãi lẫn vui mừng, rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng kêu to lanh lảnh lên giữa bầu trời, thanh âm tựa như ưng con non nớt.

Tuyết điểu ba đầu ra hiệu cho Phong Chiếu, bọn họ sắp đến mục đích rồi.

Phong Chiếu nghe được thanh âm của nó, tùy ý nhìn lướt qua, giống như phát hiện ngay cả bạo phong tuyết cũng không cách nào vùi lấp núi cao, lúc này ngượ lại không ghét bỏ nó, hỏi: "Đây là nơi bảo tàng ngươi nói?"

Tuyết điểu ba đầu vui vẻ kêu lên một tiếng, có chút lấy lòng cọ qua, ngồi xổm xuống với hắn.

Phong Chiếu nhìn về phía tuyết sơn, phát hiện núi này rất cao, không thể nhìn đến đỉnh núi, hơn nữa bạo phong tuyết, người tu luyện không thể bay đi qua, chỉ có thể mượn dùng công cụ. Còn công cụ này, tất nhiên là con tuyết điểu ba đầu.

Phong Chiếu dắt Sở Chước nhảy lên lưng tuyết điểu ba đầu, quay đầu nói với Hỏa Lân bọn họ: "Chúng ta đi vào trước, đợi lát nữa để nó lại đây mang bọn mi đi qua."

Mọi người tự nhiên không ý kiến.

Co tuyết điểu ba đầu bị Phong Chiếu thuần được hoàn toàn phục tùng, bọn họ cũng không lo lắng nó tác quái.

Còn Phong Chiếu bọn họ đi vào trước có thể giành lấy được bảo tàng trước hay không, bọn họ lại càng sẽ không để ý, đối với Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ mà nói, chỉ cần Sở Chước có, bọn họ đều sẽ có phần, đi sớm đi trễ cũng chẳng khác nhau. Đối với Cung Vũ Lương mà nói, hắn thuần túy chính là "chả liên quan" đi theo bọn họ, bản thân mình không có thực lực, tự nhiên cũng sẽ không lo được lo mất.

Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, tuyết điểu ba đầu kêu lên một tiếng với thiên không, mở rộng hai cánh, bay đi hướng tuyết sơn xa xa, dần dần biến mất ở bên trong gió tuyết.

Tuyết điểu ba đầu tốc độ cực nhanh, đứng ở trên lưng nó, cuồng phong bạo tuyết tập kích, tư vị đó cũng không hề dễ chịu. May mắn Phong Chiếu là một người săn sóc, sớm đã ôm nàng vào trong lòng, chắn đi tất cả cuồng phong bạo tuyết cho nàng.

Phong Chiếu ôm người, cảm giác được nàng thuận theo dựa vào trong ngực, trong lòng vui rạo rực, nghiễm nhiên đã quên mất mình có thể ngự linh xua tan bạo phong tuyết ở chung quanh.

Tuyết điểu ba đầu bay qua đỉnh núi, lại phi hành đi tới trước một đoạn thời gian, đáp xuống.

Khi hơi thở ấm áp đập vào mặt, Sở Chước rốt cục mở to mắt, kinh dị nhìn địa phương chung quanh, không nghĩ tới trong băng cung thế nhưng còn có nơi ấm áp như vậy, xa xa thấp thoáng ở trong tuyết sơn, rõ ràng chính là linh sơn tú thủy màu xanh thẳm, như một quyển tranh màu mực nước, sâu sắc cổ xưa vĩnh hằng.

Tuyết điểu ba đầu dừng lại ở trên một gốc cây ngô đồng cao to.

Phong Chiếu dắt Sở Chước từ trên lưng nó nhảy xuống, cũng không vội mà đi tra xét, nói với tuyết điểu ba đầu: "Ngươi đi mang bọn họ tới đây."

Tuyết điểu ba đầu có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám vi phạm lời hắn nói, đành phải lại giương cánh, bay qua giữa bầu trời.

Sau khi tuyết điểu ba đầu rời khỏi, Phong Chiếu lôi kéo Sở Chước từ trên cây ngô đồng nhảy xuống, đột nhiên hưng trí bừng bừng lôi kéo nàng đi tầm bảo.

Sở Chước bị bộ dạng hưng phấn tìm bảo vật này của hắn khiến cho có chút buồn cười, muốn nói bảo vật, bản thân hắn có được không ít, rất ít thứ có thể khiến cho hắn để mắt tới, phần lớn đều là liếc mắt nhìn một cái liền thấy không thú vị dời ánh mắt. Ngẫu nhiên sẽ để cho bọn họ lấy được, đều là có tác dụng đối với bọn họ, đối với hắn mà nói, như cũ có cũng được mà không có cũng không sao.

Vừa nghĩ như vậy, Sở Chước cũng nhịn không được hỏi ra: "Huynh cảm thấy nơi này thực sự có bảo tàng?"

"Có cho thì con ngốc chim kia cũng không dám gạt chúng ta." Phong Chiếu nói.

"Cho dù có, ta cảm thấy đối với huynh tác dụng cũng không lớn." Sở Chước tiếp tục nói: "Huynh... thoạt nhìn thật cao hứng?"

Phong Chiếu quay đầu nhìn nàng, nhướng mày, ngũ quan xinh xắn phá lệ dễ nhìn, khí thế mạnh mẽ bị ý cười mềm đi: "Tất nhiên, bởi vì ở chung với nàng."

Sở Chước lại bất ngờ không kịp phòng bị bị lời tâm tình của hắn dán đầy mặt, ngọt đến trong lòng.

Nàng nhịn không được cắn môi cười rộ lên, để cho mình đừng cười đến quá ngốc, tránh cho bị hắn nhìn đến, hắn lại muốn tự kỷ.

Đáng tiếc đợi Phong Chiếu lôi kéo tay Sở Chước chuyển một vòng ở chung quanh, phát hiện nào đâu có bảo tàng gì, cũng chỉ có một ít linh thảo, tuổi thật ra lâu dài, đáng tiếc không phải đại gia hắn thích.

Phong Chiếu cảm thấy con chim ngốc đang lừa gạt hắn.

Sở Chước lại không có cái nhìn giống vậy, chỉ vào gốc cây ngô đồng cao to sum xuê nói: "Ta cảm thấy nó cũng chưa nói dối, tại trong băng tuyết, còn có nơi ấm áp như mùa xuân bậc này, đã là một bảo địa."

Phong Chiếu rất không muốn hùa theo nàng, cảm thấy tiểu cô nương nhà hắn thật sự là người dễ dỗ dành.

Ngay tại khi bọn họ xoay quanh ở chung quanh, tuyết điểu ba đầu cũng chở đám người tới đây.

Sở Chước quay đầu nhìn qua, phát hiện con tuyết điểu ba đầu bay nghiêng ngả lảo đảo, lấy một loại phương thức uống say, cứ như vậy lao đầu tới đây, ầm một tiếng bổ nhào ở trên cây ngô đồng, phát ra một tiếng chim kêu thê lương.

Năm người trên lưng tuyết điểu ba đầu lăn xuống.

Sở Chước cười khanh khách, rốt cục hiểu rõ vì sao tuyết điểu ba đầu bay nghiêng ngả lảo đảo, rõ ràng nhiều nhất chỉ có thể chở bốn người, cố tình lập tức chở năm người, đều đã quá tải, cũng không kỳ quái nó lộn ngược xuống.

Tuyết điểu ba đầu mắc kẹt ở trên cây ngô đồng, bị nhành cây vướng lấy, thật nguy hiểm mà không ngã trên mặt đất.

Nhưng mà trong lòng nó rất oan ức, rõ ràng đều chỉ để cho bốn người, cố tình đám người phàm ngu xuẩn này thế nhưng muốn ngồi năm người, cho rằng nó không dám ăn bọn họ sao?

Phong Chiếu nhìn lướt qua, tuyết điểu ba đầu vội vàng rụt ba cái đầu lại, có hung thần này ở, nó quả thật không dám ăn bọn họ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ từ trên ngô đồng cây nhảy xuống, nhìn đến hoàn cảnh chung quanh, trên mặt đều phát ra tiếng than thán phục sợ hãi.

"Đây là nơi bảo tàng của chủ nhân băng cung?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng hỏi.

"Bảo tàng ở nơi nào?" Hỏa Lân xoa xoa tay, hưng phấn hỏi.

Cung Vũ Lương nói thầm nói: "Không giống như là có bảo tàng."

Huyền Ảnh tùy tay hái xuống một viên linh quả gặm nhấm, hàm hồ nói: "Linh quả rất ngọt."

Bích Tầm Châu không nói gì, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Phong Chiếu nhấc chân đạp một cước tuyết điểu ba đầu sáp tới, hỏi: "Bảo tàng đâu?"

Tuyết điểu ba đầu kêu than vài tiếng, vẻ mặt vô tội.

Sau khi Phong Chiếu nghe rõ ý tứ của nó, khóe miệng treo lên một nụ cười trào phúng, dùng một loại giọng điệu thi ân nói với bọn họ: "Sơn cốc chính là bảo tàng, nó cho phép các ngươi ở lại nơi này."

Mọi người: "... ..."

Mọi người quay đầu nhìn về phía tuyết điểu ba đầu, chỉ thấy nó ngẩng ba cái đầu lên, đắc ý dào dạt nhìn bọn họ, bộ dạng muốn có bao nhiêu đáng đánh đòn thì có bấy nhiêu đáng đánh đòn.

Chênh lệch quá lớn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân nhịn không được xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh chim ngốc đó một trận, thuận tiện kéo Huyền Ảnh qua, giúp bọn hắn cùng nhau đánh.

Tuyết điểu ba đầu kêu khóc ra tiếng, lông chim bay loạn, cảm thấy nhóm người này thật sự là không biết phân biệt, đều dẫn bọn hắn đến nơi bảo tàng, thế nhưng còn dám đánh nó, người khác xông vào băng cung muốn đến nó còn không cho đâu.

Sở Chước nhìn một lát, đột nhiên hỏi tuyết điểu ba đầu: "Trừ bỏ chúng ta ra, nơi này còn có những người khác đã tới sao?"

Tuyết điểu ba đầu nhảy lên sau cây ngô đồng né tránh bọn họ đánh mạnh, nghe được Sở Chước hỏi, đáng thương thò một cái đầu màu trắng nhìn nàng.

"Nói chuyện." Phong Chiếu nói.

Ba cái đầu nháy mắt thò ra, cũng gật gật đầu với nàng.

Sở Chước chấn động tinh thần, Cung Vũ Lương cũng ánh mắt sáng quắc nhìn nó, vội vàng hỏi: "Những người đó đâu? Bọn họ đâu?"

Tuyết điểu ba đầu kêu vài tiếng.

Mọi người quay đầu nhìn về phía Phong Chiếu, kêu hắn làm phiên dịch.

"Nó nói bọn họ đã tới, chẳng qua bị nó giết, không giết chết cũng cưỡng chế di dời."

Cung Vũ Lương hơi đổi sắc mặt, răng nanh cắn đến rung động kẽo kẹt, không cần phải nói cũng biết, những người đó nhất định là người năm đại gia tộc. Nháy mắt, ánh mắt hắn nhìn về phía tuyết điểu ba đầu phủ đầy sát ý.

Thực lực tuyết điểu ba đầu cũng không yếu, nếu không có Phong Chiếu nó kiêng kị, cũng sẽ không đứng ở nơi đó bị đánh, tự nhiên không sợ sát ý của hắn một người tu luyện Tinh Linh cảnh, ba cái đầu cao ngạo liếc hắn một cái, rất nhanh liền bỏ qua một bên.

Sở Chước nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi có thể mang chúng ta đi tìm bọn họ sao?"