Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 57




Đúng là lúc đầu ông cụ Thẩm muốn để Thẩm Kế cưới Khúc Kim Tích.



Thứ nhất, Thẩm Kế lớn hơn Thẩm Thính hai tuổi, người ba mươi hai tuổi rồi mà đến bây giờ bên cạnh vẫn chưa có người phụ nữ nào, quá không hợp lý.



Thứ hai, tính cách của Thẩm Kế hoạt bát, tuổi tác lớn hơn Khúc Kim Tích một chút, có lẽ sẽ sống chúng tốt với Khúc Kim Tích.



Nhưng bởi vì công việc, Thẩm Kế quanh năm không ở nhà, sau khi biết chuyện này thì càng không dám về.



Còn nói nếu như ép buộc anh ta, anh ta sẽ lập tức dẫn đàn ông về nhà.



Ngay cả cái cớ như vậy cũng nói ra được, hơn nữa anh ta là một người không đứng đắn, nghĩ gì làm nấy, lỡ như ép buộc rồi anh ta thật sự dẫn đàn ông về nhà, lúc đó mất nhiều hơn được.



Cho nên mới đến lượt Thẩm Thính.



Sở dĩ Thẩm Kế không kết hôn, không tìm bạn gái, đơn giản là vì anh ta cảm thấy phụ nữ thật phiền phức, tìm về một cái ràng buộc sống với mình làm chi? Đó không phải là ăn no rững mơ hay sao.



Vả lại anh ta bận rộn làm việc, nếu tìm vợ không phải vắng vẻ người ta sao?



Mặc dù anh ta không về nhà nhưng vẫn biết tương đối rõ ràng tin tức ở nhà. Nghe nói người em dâu này không được người nhà yêu thích, anh ta cũng đã thấy hình, thậm chí còn cố ý điều tra tin tức trên mạng một chút.



Sau khi xem xong, vì an ủi em trai nhà mình, anh ta tỏ ý Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí, cần anh ta giúp gì thì cứ mở miệng.



Nhưng lần này trở về gặp người thật, không chỉ không giống với tưởng tượng mà anh ta còn phát hiện người em trai bình tĩnh kiềm chế từ trước đến giờ của mình lại có thái độ đối đãi với Khúc Kim Tích vô cùng khác thường.



Thẩm Kế dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Khúc Kim Tích.



Sao anh ta lại cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Khúc Kim Tích giống như Thẩm Thính nhỉ?



Hồi lâu sau, Thẩm Kế mở miệng, giọng điệu đã đứng đắn không ít: ""Tài ăn nói của em dâu không tệ nha."



Khúc Kim Tích liếc nhìn Thẩm Thính, sau đó nói: "Quá khen quá khen."



Thẩm Kế: "..."



"Lái xe cả một đêm." Anh ta ngáp một cái thật to, "Lên lầu ngủ đã, ngày mai gặp."



Thẩm Kế phóng lên lầu.



Khúc Kim Tích nhìn về phía Thẩm Thính, cô chắc chắc mình không nhìn nhầm, Thẩm Thính đang cười.



"Đi thôi, nên nghỉ ngơi rồi." Thẩm Thính lướt qua cô đi lên lầu, ý cười trong mắt cũng không biến mất.



Khúc Kim Tích đuổi sát theo, phát hiện Thẩm Thính không có nói cô ngủ chỗ nào, không nhịn được nói lắp hỏi: "Anh Thẩm, tôi ngủ ở đâu?"



Cô thật sự rất mệt, muốn ngủ một giấc thật ngon.



Thẩm Thính đẩy cửa của một gian phòng, đi vào, Khúc Kim Tích đứng ở cửa, trong đôi mắt viết to hàng chữ "(phòng ngủ) Của tôi đấy".



"Còn không vào?" Thẩm Thính quay đầu nói.



Khúc Kim Tích: "Hả?"



Thẩm Thính bình tĩnh nhìn cô: "Bây giờ cô là vợ hợp pháp của tôi, biết chưa?"



Khúc Kim Tích điên cuồng gật đầu: "Biết rồi biết rồi."



Cô lập tức đi vào, cũng chu đáo đóng cửa lại.



Cô biết, tuy rằng trước kia nguyên chủ không ngủ cùng với Thẩm Thính, khẳng định Thẩm Thính cũng không muốn.



Nhưng bây giờ đang ở nhà cũ.





Hơn nữa Thẩm Kế còn trở về rồi.



Thẩm Thính nhất định không muốn để cho anh cả và mẹ Thẩm cho là ngay cả vẻ bề ngoài mà hai vợ chồng bọn họ cũng không duy trì được, làm giống như là đang ức hiếp cô.



Phòng ngủ rất lớn, đồ dùng trong nhà cái gì cũng có, Khúc Kim Tích nhìn trúng ghế sa lon mềm mại, đủ để một mình cô lăn lộn ngủ trên đó.



Thẩm Thính cầm quần áo đi tắm, Khúc Kim Tích mở tủ quần áo ra, thấy bên trong cũng có đủ loại quần áo của cô, nhà giàu có chính là như vậy.



Khúc Kim Tích ngồi trên ghế sa lon, nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, không biết trong đầu có cái mạch nào nối không đúng, cô mở tấm ảnh trong thư viện ảnh của điện thoại ra, là tấm ảnh diễn viên quần chúng gửi cho cô.



Lúc này phối hợp với âm thanh nghe được, mặt của Khúc Kim Tích có chút ửng đỏ.



Cô chợp úp điện thoại di động lại, lấy tay che mặt.



Khúc Kim Tích dừng lại! Mày đang suy nghĩ gì vậy.



Khúc Kim Tích lại nhấc điện thoại lên, mở trò chơi ra, chờ vết đỏ trên mặt biến mất thì cô nghe được tiếng mở cửa.



Nửa người trên của Thẩm Thính để trần, bên hông quấn một cái khăn tắm đi ra.




Khúc Kim Tích: "..."



"Quần áo ngủ bị ướt rồi." Thẩm Thính lạnh nhạt nói một câu, đi tới tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ khác.



Trong tủ quần áo có một cái gương.



Xuyên qua cái gương, Thẩm Thính thấy được cô gái hoảng hốt che mắt, qua một giây, lại lặng lẽ mở hai ngón tay ra, lại qua hai giây, cô dứt khoát xoay người, chôn mình trên ghế sa lon.



Thẩm Thính thay xong quần áo ngủ sạch sẽ, vẻ mặt bình thường xoay người lại.



Khúc Kim Tích bình tĩnh nhìn anh, nếu không phải mới vừa rồi từ trong gương anh nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của cô thì thiếu chút nữa đã bị kỹ thuật diễn xuất của cô lừa.



Thẩm Thính nhướng mày, anh không lên tiếng mà quay lại giường, tựa vào đầu giường cầm quyển sách lên xem.



Khúc Kim Tích do dự một chút, cô cũng không lên tiếng, cầm quần áo đi vào phòng tắm.



Trong phòng tắm còn lưu lại hơi nóng và mùi thơm sữa tắm của anh, Khúc Kim Tích lau sương mù trên mặt gương, thấy được gò má đỏ ửng của mình, buổi tối ánh sáng không tốt, mới vừa rồi hẳn Thẩm Thính không nhìn thấy vẻ mặt của cô đâu.



Trong đầu không khống chế được thoáng qua hình ảnh nửa người trên vừa mới nhìn thấy, Khúc Kim Tích thẫn thờ nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương của mình: "Đồ mê trai."



Gương mặt này của cô quá đẹp, nếu mê thì mê mình chứ, mê người khác làm gì.



Nghĩ như vậy, một mảnh xuân tâm nhộn nhạo dưới tận đáy lòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tắm xong cô lại dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền trên bồn rửa mặt để bảo vệ da, vốn dĩ cô định đặp mặt nạ nhưng lại nghĩ Thẩm Thính ở bên ngoài nên từ bỏ.



Sau khi cô ra ngoài thì chợt hoảng sợ phát hiện, chiếc ghế sa lon mềm mại lớn kia đã không thấy nữa.



???



Khúc Kim Tích nhịn không được xoa hai mắt mình, nghi ngờ có phải mình quá buồn ngủ nên sinh ảo giác hay không?!



Không có, vẫn không có.



Cô nhéo góc áo ngủ, thấy Thẩm Thính đang nghiêm túc cúi đầu đọc sách, dưới ánh đèn, khí chất của anh dịu dàng hơn mấy phần.



"Anh Thẩm, này... ghế sa lon chỗ này đâu?"



"Ừm?" Thẩm Thính ngẩng đầu.



Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là lặp lại: "Ghế sa lon."




"Hư rồi, tôi sai người dời đi rồi."



"..." Mới vừa rồi cô còn ngồi ở đó, đột nhiên hư rồi, cô vô cùng chột dạ, "Không, sẽ không phải là do tôi ngồi hư chứ?"



Thẩm Thính nhìn cô, một lúc sau dưới sự thấp thỏm của cô, anh mới nói một câu: "Không phải, ghế sa lon đã lâu không dùng, mới vừa rồi một góc của nó đột nhiên sụp xuống."



Khúc Kim Tích thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng tiếng thở phào này còn chưa dứt, lại nhanh chóng có chuyện nhắc nhở cô.



Ghế sa lon này không có, chỉ có một chiếc giường, vậy cô ngủ chỗ nào?!



Liếc nhìn về phía chiếc giường lớn, thật ra giường lớn như vậy, cô ngủ bên kia cũng không thể đụng đến Thẩm Thính. Vả lại cô cũng không thể ngủ trên sàn nhà được đúng không.



Dù sao khi biến thành động vật nhỏ, cô cũng đã bị Thẩm Thính sờ qua, vuốt qua.



Khúc Kim Tích lấy can đảm, vòng qua cuối giường bên kia vén chăn lên lên giường, liếc nhìn Thẩm Thính, phát hiện anh không có phản ứng gì, cô mới nhất thời yên lòng.



Cô chui vào trong chăn, tò mò liếc nhìn quyển sách Thẩm Thính đang cầm, lại là ‘Tu dưỡng bản thân của diễn viên’.



"Anh cũng xem quyển sách này?"



Thẩm Thính nghe vậy dừng lại một chút: "Cô xem rồi?"



"Đương nhiên rồi." Khúc Kim Tích nói: "Lúc muốn làm diễn viên, tôi đã xem rất nhiều lần rồi."



Chẳng qua không nghĩ đến Thẩm Thính cũng xem.



"Tại sao cô lại muốn làm diễn viên?" Thẩm Thính khép sách lại, thuận miệng hỏi.



"Thích trải qua những cuộc đời khác nhau trong phim." Trong mắt Khúc Kim Tích có một tia hồi ức, "Có thể sáng tạo trong phim, hơn nữa nếu được nổi tiếng thì tiền lương sẽ cao hơn rất nhiều so với những nghề nghiệp khác."



"Nếu làm những nghề bình thường kia thì cao nhất cũng chỉ đến quản lý cấp cao tiền lương một năm cao nhất cũng chỉ có một triệu. Còn diễn viên diễn một bộ phim đã thu được mấy triệu, người bình thường cả đời cũng không kiếm được. Quan trọng nhất là có tiền, có bệnh cũng có thể chữa, không cần sợ không có tiền mà không..."



Hoảng sợ phát hiện mình đã nói quá nhiều, Khúc Kim Tích chợt ngừng lại.



Thẩm Thính híp mắt, trong nháy mắt nắm được lời của cô: "Chữa bệnh gì?"



"Không có." Khúc Kim Tích cười lên, "Thuận miệng nói mà thôi."




"Phải không?"



Mỗi khi Thẩm Thính nói "phải không", Khúc Kim Tích có một loại ảo giác anh đã nhìn thấu cô.



Lúc Khúc Kim Tích kết hôn với Thẩm Thính, đối với tình huống thân thể của cô thì nhà họ Thẩm đã kiểm tra toàn diện, bà nội của Khúc Kim Tích qua đời vì bệnh nhưng thân thể của cô rất tốt, về phương diện sức khỏe thì không có vấn đề gì.



Chống lại ánh mắt của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích ở trong chăn chắp tay một cái, theo bản năng nói: "Đã trễ thế này rồi, chúng ta ngủ đi."



Một lát sau, Thẩm Thính ừ một tiếng.



Tắt đèn.



Lập tức trong phòng tối xuống, Khúc Kim Tích ngoan ngoãn nằm ngủ.



Lúc đầu tưởng rằng có Thẩm Thính nằm bên cạnh, cô sẽ ngủ không được, kết quả không biết có phải vì quá buồn ngủ hay không, nhắm mắt lại, không quá lâu Khúc Kim Tích đã ngủ rất ngon rồi.



Ở trong bóng tối Thẩm Thính mở mắt ra, qua mấy giây, quay đầu lại.



Thật là một người không tim không phổi.




Anh thở dài có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.



Không biết qua bao lâu, có một nguồn nhiệt sáp đến, một cánh tay đánh vào trên vai Thẩm Thính, anh chợt mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt ngủ đầy ngọt ngào của cô gái, hoàn toàn không có bộ dạng tỉnh ngủ.



Hơi thở phả vào cổ của anh, thân thể Thẩm Thính cứng lại một lát, đưa tay muốn lấy tay của Khúc Kim Tích ra.



Anh còn chưa bắt đầu động tác, trái lại đối phương lại càng dựa sát vào anh, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.



Thẩm Thính chăm chú lắng nghe.



Người nào đó lẩm bẩm trong miệng: "... Ba."



Thẩm Thính: "..."



Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích bị tiếng vải sột soạt làm cho tỉnh lại, mở mắt ra thấy bóng lưng thay quần áo của Thẩm Thính, cô có chút mơ màng, theo bản năng hỏi: "Mấy giờ rồi?"



Thẩm Thính đang cài nút áo dừng một lát, quay đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, không đáp mà hỏi ngược lại: ""Ngủ có ngon không?"



Một đêm không mộng mị, giấc ngủ tương đối tốt, Khúc Kim Tích thành thật gật đầu.



Thẩm Thính bỗng nhiên khom người xuống, cuộn tay áo phải lên, lộ ra cánh tay bền chắc: "Lúc biến thành heo cũng không thấy răng cô tốt như vậy."



Khúc Kim Tích ngây ngốc nhìn xuống, thấy tay anh có một dấu răng vô cùng rõ ràng.



Cũng không thể là Thẩm Thính tự cắn mình được.



Mà cô chợt phát hiện, rõ ràng cô ngủ ở bên phải giường nhưng lúc tỉnh lại lại dựa vào bên trái giường, chiếm một nửa giường của Thẩm Thính!



Như vậy... Cô hoảng sợ nhìn anh.



Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì thế này.



Tư thế ngủ của cô tương đối tốt mà, chỉ là thỉnh thoảng tỉnh dậy sẽ phát hiện mình ở dưới gầm giường mà thôi.



Nhưng cắn người...



"Tôi, tôi..." Khúc Kim Tích sốt ruột đến độ nói lắp, cô muốn giải thích nhưng lời đến khóe miệng thì lại không biết giải thích như thế nào.



"Muốn nói không phải cố ý?" Thẩm Thính cúi người càng gần hơn.



Đầu óc Khúc Kim Tích vang lên tiếng ong ong, cô bật thốt lên: "Nếu không, tôi cũng cho anh cắn lại?"



Cô vừa nới vừa đưa tay mình ra: "Cắn chỗ nào cũng được!"



Ngay lúc này, cảm giác quen thuộc truyền đến, Khúc Kim Tích thầm nói một tiếng không tốt, chỉ kịp liếc nhìn Thẩm Thính bằng ánh mắt xin lỗi, tầm mắt của cô đã thay đổi lớn.



Cái chăn mà cô ôm vững vàng che phủ cô.



Thẩm Thính bình tĩnh ngồi dậy, nhiều lần nhìn thấy Khúc Kim Tích biến thân anh đã quen rồi, anh cũng không nghĩ đến việc cô biến mất không thấy đâu mình sẽ giải thích với người nhà như thế nào, mà trái lại có chút tò mò, lần này cô đã biến thành cái gì?



Không có âm thanh, phía dưới chăn cũng không có động tĩnh gì cả.



Thẩm Thính nhướng mày, khoảng chừng mười giây, anh vén chăn lên.



Một quả bí đỏ vàng rực tròn vo mập mạp đang lẳng lặng "ngồi" trên giường.



Lần này, dù cho Khúc Kim Tích dùng hết sức bình sinh cũng không nhúc nhích được chút nào.