Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 56




Mẹ Thẩm giữ gìn nhan sắc tốt nên gần sáu mươi tuổi mà trên khuôn mặt của bà không có lấy một nếp nhăn, bộ sườn xám tôn dáng người cực kỳ duyên dáng của bà.



Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết Thẩm Thính được thừa hưởng khuôn mặt thần thánh từ ai.



Mẹ Thẩm và Thẩm Thính đứng bên nhau trông giống như một cặp chị em ruột.



Khúc Kim Tích chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hờ hững của mẹ Thẩm và Thẩm Thính, cô đành phải đứng thẳng lưng, khẽ mỉm cười: "Mẹ."



Khó xử làm sao, có trời mới biết đã bao lâu rồi cô không gọi một tiếng "Mẹ" này.



Nhưng đã diễn rồi, với tư cách là diễn viên thì phải có thái độ chuyên nghiệp.



Nghĩ đến điều này, Khúc Kim Tích cười ngày càng lịch sự và dịu dàng, ẩn chứa điệu bộ của tiểu thư khuê các.



Sự ngạc nhiên thoáng vụt qua trong đáy mắt mẹ Thẩm.



Bà có xuất thân trong một gia đình trí thức, Thẩm Thính là con trai của bà nên làm mẹ không thể tránh khỏi việc có chút cưng chiều. Thẩm Thính cũng rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, bất kể là điểm số, ngoại hình hay những thứ khác, anh đều đứng đầu.



Lúc trước Thẩm Thính quyết định muốn làm diễn viên, mẹ Thẩm là người phản đối nhiều nhất, không phải bà coi thường nghề diễn viên mà là vì bà cho rằng làm diễn viên quá cực khổ.



Sau đó thấy thái độ kiên quyết của Thẩm Thính, không còn cách nào khác nên bà đành đồng ý.



Khi Thẩm Thính đã trưởng thành hơn, mẹ Thẩm bắt đầu lo lắng về chuyện kết hôn của Thẩm Thính, bà ưng Hạ Tri Tâm (nhân vật nữ chính trong sách), hai người là bạn từ thuở thiếu thời, không thể nào xứng đôi hơn.



Có điều Thẩm Thính không thích Hạ Tri Tâm, mà người ấy cũng không thích Thẩm Thính, mối quan hệ giữa hai người chỉ là anh trai và em gái.



Mẹ Thẩm nghĩ, đã vậy thì không quan trọng, cùng lắm là tìm một cô con dâu phù hợp. Bà không có yêu cầu gì đặc biệt về gia cảnh của con dâu, chỉ cần con trai thích thì nhân phẩm không thành vấn đề.



Bà còn đang xem xét chuyện đó thì một Khúc Kim Tích từ trên trời rơi xuống, ông cụ Thẩm trực tiếp đứng ra quyết định, muốn Thẩm Thính kết hôn với Khúc Kim Tích.



Ông cụ Thẩm lại đang đau ốm, rất có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào, đây còn là tâm nguyện duy nhất của ông, bất luận ra sao cũng muốn để ông mãn nguyện.



Mẹ Thẩm chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con trai cưng của mình kết hôn với một người... Không những anh không thích mà đối phương lại còn là một cô gái chẳng hề có ưu điểm gì.



Từ lần đầu tiên trông thấy Khúc Kim Tích, mẹ Thẩm đã không thích cô.



Bởi vì tham vọng trong mắt cô gái này quá rõ ràng, cô dường như đang đường đường chính chính nói thẳng với mọi người rằng cô muốn lợi dụng nhà họ Thẩm để leo lên nên mới kết hôn với Thẩm Thính.



Tuy biểu hiện này có thể coi là một loại thẳng thắn, so với ở trước mặt một kiểu, sau lưng lại âm thầm mưu mô làm kiểu khác vẫn còn tốt, nhưng đúng là vì quá thẳng thắn nên thành ra giống như cô coi người nhà họ Thẩm là một cục thịt mỡ lớn, còn muốn làm cho cục thịt mỡ này cam tâm tình nguyện chủ động dâng hiến ư?



Không thể có chuyện tốt như vậy.



Đó là lý do tại sao Khúc Kim Tích không thể nói về Thẩm Thính khi ở bên ngoài, bao gồm cả thỏa thuận với người nhà họ Thẩm, không thể sử dụng nhà họ Thẩm cho việc tranh giành lợi ích của mình. Tương ứng, cô kết hôn với Thẩm Thính nên cũng không thể để người ta nói họ bạc đãi cô, vì vậy Khúc Kim Tích sẽ được trợ cấp sinh hoạt hàng tháng.



Trên thực tế, loại thỏa thuận này chẳng khác nào là sự sỉ nhục đối với Khúc Kim Tích.



Nhưng Khúc Kim Tích đã chấp nhận nó.



Có đôi khi mẹ Thẩm cảm thấy rằng nếu Khúc Kim Tích không chấp nhận, hoặc làm ầm ĩ lên, ngược lại bà còn có thể coi trọng cô một chút. Tuy nhiên, Khúc Kim Tích lại không hề như thế, thỉnh thoảng có khi còn quấy rầy ông cụ Thẩm.



Thế nhưng trong sự dạy dỗ của mẹ Thẩm không có cách nào để nói những lời quá nặng nề, nên cuối cùng bà chỉ cố làm như mắt không thấy thì tâm không phiền.



Sinh nhật này, mẹ Thẩm rất vui khi biết Thẩm Thính sẽ về, vì bà đã lâu không gặp anh. Nhưng điều khiến bà ngạc nhiên là trong lúc nói chuyện với Thẩm Thính, anh nói rằng sẽ về cùng với Khúc Kim Tích.



Dù sao Khúc Kim Tích cũng là con dâu của nhà họ Thẩm, dù bà không muốn gặp cô thì ông cụ Thẩm vẫn sẽ bảo cô quay về. Nhưng lời này không nên do chính miệng Thẩm Thính nói ra.



Mẹ Thẩm muốn hỏi, nhưng bởi vì trong điện thoại có một số chuyện không thể giải thích rõ ràng nên bà không hỏi.



Từ nãy đến giờ, bà đã đi ra sớm để đợi con trai, điều bà không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh Thẩm Thính với Khúc Kim Tích hòa hợp thân thiết, mà Khúc Kim Tích… Dù đã lớn tuổi nhưng trực giác của phụ nữ rất là khủng khiếp, mẹ Thẩm nhận thấy Khúc Kim Tích đã thay đổi không ít, con người thì vẫn như cũ, nhưng... không hiểu sao bà lại thấy thuận mắt hơn rất nhiều.



Hơn nữa, cô không có những lớp... trang điểm lòe loẹt cầu kỳ kia, bà mới phát hiện ra rằng: Hóa ra Khúc Kim Tích trông như thế này.



Mặt mẹ Thẩm vẫn tỉnh bơ, trong khi lòng đã sớm ào ào nổi bão.



Bà "ừm" một cái: "Đã ăn tối chưa?"



Thẩm Thính nghe xong thì lắc đầu, Khúc Kim Tích mỉm cười dịu dàng, coi mình như hóa đá.



“Mẹ biết ngay là con chưa ăn mà.” Mẹ Thẩm đau khổ nói: “Vào nhà đi, thím Xuân đã chuẩn bị những món con thích rồi.”



Sau khi vào nhà, lần đầu tiên Khúc Kim Tích nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi, ký ức của nguyên chủ cho cô biết đây là người quản gia của nhà cũ.



Ký ức của nguyên chủ về toàn bộ nhà cũ rất mơ hồ, cho thấy rõ ràng cô đã từng đến đây mới chỉ có một lần nên ấn tượng không sâu sắc.



Quản gia cười nói: "Bà chủ, cậu hai."



Đến lượt Khúc Kim Tích, thái độ của quản gia lại bình thường: "...Mợ hai."



Khúc Kim Tích không màng đến chuyện xưng hô, tâm tư đều hướng về câu "cậu hai" lúc nãy của quản gia.



Điều này nghĩa là có một anh trai hoặc chị gái bên trên Thẩm Thính?



Cô cố gắng nhớ lại nhưng không hiểu sao lại chẳng có bất cứ ấn tượng gì, vì vậy cô đành phải từ bỏ và khoác lên một biểu hiện bình tĩnh không gợn sóng.



Bước vào nhà chính, căn trong phòng khách khổng lồ như vậy chỉ có một người, đó là thím Xuân.



“Mẹ đã gọi điện thoại, gần đây ông nội đã hồi phục tốt nhưng hôm nay thời tiết không đẹp lắm nên không thể đón ông ấy về được, ngày mai sẽ có người đến đón về.” Mẹ Thẩm kéo Thẩm Thính ngồi xuống, đang nói thì ngừng lại, quay qua kêu Khúc Kim Tích: "Cô cũng ngồi xuống đi."



Khúc Kim Tích ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thính.



"Gầy đi nhiều rồi, phim mới chắc vất vả lắm hả con?"



“Không vất vả.” Thẩm Thính đáp: “Con rất thích.”



Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích nghe thấy Thẩm Thính thẳng thắn nói anh thích diễn xuất.



Mẹ Thẩm đã quen với câu trả lời này, nhưng bà cũng không nói gì, đưa mắt nhìn về phía Khúc Kim Tích định nói điều gì đó, nhưng sau cùng bà lại không nói gì cả.



Thím Xuân mỉm cười nói: "Cậu hai, từ lúc biết tối nay cậu về, bà chủ rất vui. Một nửa món ăn trên bàn là do bà chủ tự tay làm đấy."



"Cảm ơn mẹ."



“Con khách sáo với mẹ làm gì chứ?” Mẹ Thẩm nói: “Đây là súp bí đỏ. Dù nấu thế nào, mẹ cũng cảm thấy không thể tạo ra mùi vị mong muốn, như vẫn thiếu cái gì.”



“Mẹ không cho thêm tinh bột vào sao ạ?” Khúc Kim Tích vừa nhấp một ngụm súp bí đỏ, sau khi nghe thấy thế thì chợt thốt ra.



Mẹ Thẩm: "?"



Bà nhìn sang: "Cô biết làm à?"



Khúc Kim Tích khiêm tốn: "Biết chút chút thôi ạ."




“Trước đây cô ấy có nấu một lần rồi, cũng không tệ lắm.” Thẩm Thính tự nhiên thêm vào một câu.



Mẹ Thẩm: "..."



Bà xem xét Thẩm Thính rồi nhìn qua Khúc Kim Tích, muốn nói lại thôi.



Ăn xong, mẹ Thẩm do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: "Tiểu Thính, con đi vào phòng làm việc với mẹ."



Thẩm Thính và mẹ Thẩm vào phòng làm việc, thím Xuân với quản gia đang bận rộn, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Khúc Kim Tích. Cô nhìn quanh rồi chọn ngồi trên ghế sô pha, kéo kéo cúc áo có phần chán nản.



Thật ra cô đang ngứa tay muốn chơi game, lúc đi trên đường nghe Thẩm Thính giảng dạy những kỹ năng kia làm cô cũng muốn một mình thể hiện thử, nhưng ngồi đây nghịch điện thoại thì lại thấy không lễ phép cho lắm.



Ài.



Sau khi ngồi im được vài phút, Khúc Kim Tích thật sự không thể yên vị thêm nữa, cô dứt khoát đứng dậy, quyết định nhân tiện đi dạo một vòng ngoài sân và tranh thủ chơi game!



Kết quả là đang đi dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh trong sân thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trên đầu: "... Sao con lại về cùng với nó?"



Đó là giọng của mẹ Thẩm, và "nó" trong miệng bà đương nhiên chính là ám chỉ cô.



Khúc Kim Tích có chút xấu hổ, cô đang đi trên đường làm sao có thể nghe thấy tiếng nói chuyện cơ chứ. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai bóng người phản chiếu qua cửa sổ lầu hai.



Cửa sổ nửa mở, mẹ Thẩm đang đứng bên cửa sổ, vì vậy mà cô có thể nghe thấy giọng nói của bà.



Thẩm Thính đứng khá xa nên Khúc Kim Tích không nghe được câu trả lời của anh, một lúc sau mẹ Thẩm mới tiếp tục: "Con thực sự nghĩ kỹ rồi?"



Khúc Kim Tích cho rằng có thể anh đang nói về việc ly hôn.



Cô mím môi, dù không cố ý đi nữa thì nghe lén cũng không phải việc làm gì quang minh chính đại nên cô quay người đi về phía lối vào, bỏ lại giọng nói phía sau.



Cô lấy điện thoại ra, đã mười giờ tối.



Khúc Kim Tích thở dài, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu mở trò chơi, bỗng nhiên nghe tiếng động cơ nổ một hồi rồi ánh đèn sáng chói lóe lên, Khúc Kim Tích đưa tay ra che mắt, hé mở ngón tay ra để nhìn qua kẽ tay, một chiếc ô tô mới lái vào bãi đỗ.



Một tiếng lách các vang lên, cửa xe mở ra, một bóng người bước ra khỏi xe.




Khúc Kim Tích còn chưa kịp phản ứng thì quản gia đã từ đâu chui ra, nhìn thấy người tới, ông ta vô cùng kinh ngạc: "Cậu cả? Cậu về rồi đấy à?!"



Lúc này Khúc Kim Tích mới có thể thấy rõ cậu chủ trẻ tuổi này. Các đường nét có vài phần giống Thẩm Thính nhưng thô kệch hơn anh một chút. Anh ta mặc một chiếc áo khoác da, mái tóc cắt ngang da đầu, toàn thân lộ ra đầy hơi thở "không đàng hoàng".



Thẩm Kế chống một tay lên cửa xe, đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía Khúc Kim Tích: "Đây... Là ai?"



Quản gia đáp: "Thưa cậu cả, đây là mợ hai."



Thẩm Kế "Oh" một tiếng: "Em dâu à...."



Anh ta tiến lại gần, chiều cao của anh ta lớn hơn Thẩm Thính nên cũng mang theo áp bách.



"Hửm? Tôi nhớ rõ cô không giống như thế này." Thẩm Kế cau mày dò xét: "Phẫu thuật thẩm mỹ à?"



Khúc Kim Tích: "..."



Anh mới phẫu thuật thẩm mỹ ấy, cả nhà anh đều phẫu thuật thẩm mỹ.



Không được, phải bỏ ngoài tai.



“Ha ha ha ha, cô đang thầm chửi tôi trong lòng sao?” Thẩm Kế bật cười lớn.



"Không có…"



"Đừng nói dối, cô tự nhìn biểu hiện của mình xem, hiện tại có khi còn chửi càng ác liệt ấy."



Khúc Kim Tích: "..."



Đồ bị thần kinh.



“Mẹ, Thẩm Thính, con về rồi đây.” Thẩm Kế bước vào và nói lớn tiếng, âm thanh chấn động khiến cho tai Khúc Kim Tích ù cả đi.



Chỉ một lúc sau, Thẩm Thính với mẹ Thẩm xuất hiện, đầu tiên là Thẩm Thính liếc nhìn Khúc Kim Tích, thấy cô rầu rĩ thì anh hơi nhíu mày nhìn Thẩm Kế, người đang ôm mẹ Thẩm.



“Tại sao anh lại về?” Anh hỏi.



“Mẹ, đừng khóc, đừng khóc, mẹ cũng biết con sợ phụ nữ khóc nhất mà.” Thẩm Kế buông mẹ Thẩm ra rồi nháy mắt với Thẩm Thính: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ. Đã ba năm không về rồi. Tốt xấu gì lần này cũng phải về với mẹ chứ."



“Con cũng biết mình ba năm rồi chưa về cơ đấy?!” Mẹ Thẩm dở khóc dở cười.



Tiếp theo, Khúc Kim Tích được chứng kiến tài rót mật vào tai của Thẩm Kế, chỉ trong vài phút, anh ta đã dỗ dành được mẹ Thẩm đang khóc lóc đến nở gan nở ruột, cuối cùng còn dỗ bà trở về phòng để đi ngủ sớm.



Trong tiềm thức của cô, nếu Thẩm Thính thực sự có một người anh trai thì người anh trai ấy sẽ là một đồ cổ hủ còn nghiêm túc hơn cả Thẩm Thính, kiểu cả buổi không nói lời nào.



Hiện thực... đã phá hỏng tưởng tượng của cô.



“Thẩm Thính, đến đây nào, để anh trai ôm em một cái.” Đuổi được mẹ đi, Thẩm Kế giang hai tay ra muốn cho Thẩm Thính một cái ôm đầy yêu thương.



Đối diện với ánh mắt đầy hăm dọa của Thẩm Thính, anh ta khó khăn lắm mới dừng bước lại, sau đó chuyển hướng quay sang chỉ về phía Khúc Kim Tích: "Vợ chú em xinh đấy. Trông đẹp hơn trong ảnh gấp trăm lần."



Khúc Kim Tích: "?"



“Sớm biết cô ta xinh đẹp thế thì lúc trước anh mày đã cưới về rồi.” Thẩm Kế tiếp tục sai càng thêm sai.



Khúc Kim Tích: "???"



“Thẩm Kế!” Trong giọng nói của Thẩm Thính chứa đầy ý cảnh cáo.



Mắt anh sáng lên.



Bực mình sao?



Anh ta cảm giác được rõ ràng sự tức giận Thẩm Thính ư?!



Bỗng nhiên Thẩm Kế quay đầu lại và nháy mắt với Khúc Kim Tích: "Em dâu, sợ là em vẫn chưa biết rồi, lúc trước vốn ông muốn để tôi lấy em, tiếc là tôi lại đang ở xa ngàn dặm, bắt về không được nên chỉ đành bắt em trai tôi thôi."



“Ồ.” Một lúc lâu sau, Khúc Kim Tích rất chân thành đáp trả: “Vậy thì… Cảm ơn anh đã không lấy tôi.”



Thẩm Kế: "..."



Thẩm Thính nghiêng đầu, vai anh khẽ rung lên.