Trác Hựu Niên chưa bao giờ có kinh nghiệm dỗ dành người khác, trước đây không phải Tôn Giai chưa từng khóc ở trước mặt anh, nhưng luôn là chị hay là anh rể dỗ dành, nếu không thì cũng có trợ lý Trương, nhưng lúc này chỉ một mình anh, cô bé đang khóc là con gái của anh.
Con gái của mình.
Trác Hựu Niên nghĩ tới bốn chữ này trong lòng hơi run rẩy, lại nghe được tiếng khóc, người mà từ trước đến nay dường như ở trước núi băng cao ngất cũng thờ ơ, giờ phút này tay chân loạn xạ, lời nói yếu ớt lại vụng về: “Đoàn Đoàn đừng khóc, con đừng khóc mà!”
Nhưng Phùng Hiểu Hiểu căn bản không lắng nghe, nước mắt tựa như hạt châu đứt đoạn, từng giọt lăn xuống rơi bên cổ anh, lại từ cổ trượt xuống thẳng vị trí lồng ngực.
Nước mắt nóng hổi, trái tim anh đau đớn giống như bị bỏng.
Vẫn là Phùng Hiểu Hiểu ngừng trước.
Cô bé khóc một trận, âm thanh thấp dần sau đó chuyển thành nức nở, cô bé hít mũi một cái gọi tiếng “Bố ơi”, hai tay vẫn ôm chặt cổ Trác Hựu Niên, chặt đến mức anh cảm thấy hơi khó chịu nhưng không lên tiếng nhắc nhở cô bé.
“Bố ơi.” Phùng Hiểu Hiểu gọi một tiếng nữa, cái đầu nhỏ bé chẳng muốn rời xa khuôn mặt Trác Hựu Niên.
Cô bé gọi một tiếng, Trác Hựu Niên liền đáp lại một tiếng, rất có kiên nhẫn.
Sau mấy tiếng gọi, Phùng Hiểu Hiểu cọ cọ gáy anh, thút thít nói: “Chúng ta đi tìm mẹ đi.”
“Được.” Trác Hựu Niên dịu dàng đáp lại, anh ôm cả thế giới của mình, theo trí nhớ lần trước đi vào trong tiểu khu.
Cùng lúc đó, Phùng Hảo mở cửa nhà mình, để trợ lý Trương tiến vào sau nên không đóng cửa lại.
Cô đem mấy cái túi đồ ăn đặt trên bàn, rồi đi rót nước cho trợ lý Trương.
Trợ lý Trương đi theo sau cô cũng đặt giỏ dâu trên bàn, sau khi nhận lấy cốc nước anh ta không hề khách khí hỏi: “Cô Phùng, tôi rất hiếu kỳ, vì sao Hiểu Hiểu có thể mau chóng tiếp nhận tổng giám đốc của chúng tôi vậy?”
Vấn đề rất đơn giản, Phùng Hảo không đáp lại ngay.
Cô không biết trợ lý Trương là đơn thuần tò mò, hoặc coi cô là người phụ nữ tâm cơ muốn nhờ con gái để gả vào gia đình giàu có.
Nhưng cho dù trợ lý Trương có nghi ngờ này cô cũng không bối rối.
Cô mỉm cười với trợ lý Trương, giọng điệu như là kể chuyện xưa: “Khi Hiểu Hiểu bắt đầu hiểu biết đã hỏi tôi, tại sao con bé không có bố.
Ban đầu tôi giống như phần lớn bà mẹ đơn thân nói rằng con có mẹ là đủ rồi.
Con bé liền hỏi, tại sao mọi người đều có mà con không có? Là bởi vì con không tốt ư? Tôi nói không phải.
Nó lại hỏi, tại sao con không có bố?”
Cô vừa nói vừa đi tới sô pha trong phòng khách, trợ lý Trương đi theo cô.
Sau khi hai người ngồi xuống, cô nói tiếp: “Trẻ con luôn có rất nhiều câu hỏi, tôi không muốn trả lời nên đáp lại qua loa, nhưng trẻ con thì không nghĩ được vậy.
Cứ cách một khoảng thời gian con bé sẽ hỏi tôi một lần, hỏi quá nhiều lần tôi không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
Hồi còn nhỏ có thể qua loa, nhưng lớn lên thì sao, cũng không thể tránh né không đáp.”
“Có một hôm bởi vì tôi bận rộn, đã hẹn vài bà mẹ dẫn theo con ra ngoài chơi, thế nên tôi nhờ bọn họ giúp tôi trông chừng con bé một lúc.
Khi tôi trở lại, người lớn đang ngồi một bên nói chuyện, mấy đứa nhỏ thì đang vây quanh cùng nhau, chỉ có Đoàn Đoàn chơi một mình ở bên cạnh.
Tôi tưởng Đoàn Đoàn không chơi với bọn nhỏ.
Tính cách của con bé, nói thế nào nhỉ, hơi lạnh nhạt, cần người khác chủ động tìm con bé chơi.”
Trợ lý Trương nói: “Điểm đó giống Trác tổng.”
Phùng Hảo nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của Trác Hựu Niên, cô gật đầu: “Bố mẹ đều hy vọng con cái của mình hoạt bát một chút, quen nhiều bạn bè.
Tôi nói với Đoàn Đoàn, con không thể chơi một mình.
Con bé rất nghe lời tôi, trong lòng có thể bài xích nhưng sẽ đi làm thử.”
“Thế nhưng là những đứa trẻ kia không muốn chơi cùng Đoàn Đoàn.
Tôi hỏi vì sao, bọn nhỏ nói là bởi vì Đoàn Đoàn không có bố, nói Đoàn Đoàn là con riêng, thậm chí còn có đứa nói bố Đoàn Đoàn có lẽ phạm tội, tóm lại cái gì cũng có.”
Trợ lý Trương còn kích động hơn Phùng Hảo: “Bọn chúng xấu quá.
Trác tổng của chúng tôi có diện mạo còn có tiền, hơn bố bọn chúng mấy vạn lần!”
Phùng Hảo hơi kinh ngạc liếc nhìn anh ta, biểu cảm kia như đang nói: cái này giống như một fan não tàn.
Trợ lý Trương ho một tiếng, một giây sau khôi phục dáng vẻ tinh anh.
Phùng Hảo cười cười, không vạch trần anh ta, cô nói tiếp: “Ngày đó tôi mới hiểu được có một số vấn đề không thể né tránh, hơn nữa càng kéo dài thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Trẻ con không biết làm thế nào phân biệt đúng sai, những lời kia nghe được từ chỗ người lớn thì tưởng rằng là thật, vô tình nói ra miệng, nhưng không biết lời đó sẽ tổn thương người khác bao nhiêu.”
“Hôm đó sau khi về nhà tôi liền nói với Đoàn Đoàn, con bé không phải con riêng, bố nó cũng không phạm tội gì, mà là một người rất ưu tú, bố còn rất yêu thương Đoàn Đoàn.
Nhưng mà phải đợi Đoàn Đoàn lớn thêm chút nữa, trở nên ưu tú giống như bố thì bố mới có thể tới gặp Đoàn Đoàn.”
“Cho nên,” trợ lý Trương tiếp lời, “Hiểu Hiểu không hề có chút oán hận đối với tổng giám đốc, thậm chí cô bé luôn mong chờ gặp được cậu ấy.
Nhưng mà cô Phùng, cô có nghĩ tới hay không, nếu tổng giám đốc vẫn không xuất hiện thì cô phải làm sao? Cô làm vậy cũng là đang lừa Hiểu Hiểu.”
“Đúng vậy!” Phùng Hảo bị hỏi thế chẳng hề tức giận, “Tôi hoàn toàn chưa từng tưởng tượng anh Trác sẽ xuất hiện, lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng Đoàn Đoàn trưởng thành rồi đương nhiên sẽ biết những lời của tôi chỉ là lừa con bé, nhưng nó trưởng thành rồi tự nhiên sẽ nhận ra lời nào tin được, lời nào là do người khác bịa đặt, như vậy nếu lại có người nói bố con bé là tội phạm, con bé sẽ không bởi vậy mà đau lòng.”
“Tôi biết làm vậy không tốt, nhưng mà tôi lần đầu làm mẹ, còn là mẹ đơn thân, vả lại lúc ấy tôi còn trẻ lắm, tôi không nghĩ ra cách tốt hơn.”
Trợ lý Trương nhớ tới tư liệu về Phùng Hảo mà mình điều tra được, lúc mang thai cô mới hai mươi ba tuổi, mới ra trường hơn một năm, bản thân cũng coi như một đứa trẻ.
Nhưng cô còn là đứa trẻ, lại đơn thân nuôi nấng con thơ, còn dạy dỗ Phùng Hiểu Hiểu rất tốt.
Anh ta nói: “Tôi xin lỗi, thực ra cô làm rất tốt.”
Phùng Hảo không để ý cười cười, đứng dậy đi về phía bàn ăn, cô vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc các anh hôm nay chắc là không có kế hoạch khác đâu nhỉ? Có thể ở lại ăn bữa tối không? Tôi muốn để anh ấy và Đoàn Đoàn ở chung nhiều chút.”
Trợ lý Trương nghĩ thầm: điều này thật sự quá tốt rồi, sếp khẳng định hết sức vui vẻ ở lại.
Anh ta cũng không hỏi ý kiến của Trác Hựu Niên, lập tức nói ngay: “Có thể có thể, chỉ là sợ làm phiền cô Phùng thôi.”
“Không đâu.” Phùng Hảo cầm cái giỏ nhặt ra một số quả dâu to lại trông đẹp mắt, cô thuận miệng hỏi, “Tổng giám đốc các anh thích ăn dâu không?”
Đoàn Đoàn rất thích ăn, anh Trác chắc là cũng thích nhỉ?
Quả nhiên, trợ lý Trương nói: “Đúng vậy.”
Phùng Hảo lại hỏi anh ta Trác Hựu Niên thích ăn món gì, không đợi trợ lý Trương trả lời, tự cô nói ra mấy món trước, ánh mắt trợ lý Trương nhìn cô khác biệt, suýt nữa viết lên khuôn mặt: cô Phùng, cô không phải đã điều tra về sếp chúng tôi rồi chứ?
Phùng Hảo buồn bực: cực khổ sinh ra con gái, kết quả không có bao nhiêu điểm giống mình, thất bại quá rồi.
.