Ngón tay của Trác Hựu Niên còn lưu lại độ ấm, khi ngẩng đầu anh mới phát hiện có nhiều người bên cạnh đứng vây xem.
Anh ngược lại chẳng hề có gì mất tự nhiên, nghiêng người nhìn về phía Phùng Hiểu Hiểu.
Ánh mắt anh chạm vào Phùng Hảo ở không trung, đối phương khẽ nhấc cằm, dáng vẻ đắc ý kia quả thực giống như một con mèo nhỏ vênh váo tự đắc.
Khuôn mặt Trác Hựu Niên đượm ý cười đi qua, đứng lại tại chỗ cách hai bước, nhưng anh không lên tiếng quầy rầy hai mẹ con, đôi mắt nhìn hai người ấm áp tựa gió xuân.
Phùng Hiểu Hiểu cọ cọ trên khuôn mặt Phùng Hảo hồi lâu, cô bé ôm cổ mẹ, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Mẹ ơi, Đoàn Đoàn thật sự có thể gọi chú ấy là bố hả?”
Phùng Hảo một tay nâng lên cái mông nhỏ của con gái, một tay sờ đầu con gái, cô dịu dàng nói: “Đoàn Đoàn không phải muốn có bố sao? Mẹ hỏi giúp con rồi, chú ấy rất mong chờ Đoàn Đoàn gọi chú ấy là bố đó.”
Cô bé gác đầu trên vai Phùng Hảo: “Nhưng mà chú ấy không tốt với mẹ.”
Phùng Hảo sửng sốt, lập tức hiểu được vì sao con gái rõ ràng muốn có bố, nhưng khi nhìn thấy Trác Hựu Niên lại hừ anh.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, nhưng bởi vì câu này mà trái tim trở nên mềm nhũn.
Trác Hựu Niên hiển nhiên cũng nghe được câu này, anh lập tức hiểu ngay vì sao lúc đầu cô bé đối với mình như vậy.
Anh hơi kinh ngạc, bởi vì anh nhớ tới hôm trước khi tặng cô bé búp bê, ban đầu cô bé rõ ràng có chờ mong.
Sau khi bản thân anh do dự đôi mắt cô bé mới rưng rưng, rồi “hừ” một tiếng với anh, phớt lờ anh.
Trong lòng Trác Hựu Niên sinh ra suy đoán nào đó, khiến anh cảm thấy vui vẻ đồng thời lại đau lòng.
“Đoàn Đoàn,” Trác Hựu Niên chủ động gọi cô bé, dang tay về phía cô bé, “Bố bế con được không? Thắt lưng của mẹ con bị đau.”
“Mẹ bị thương?” Phùng Hiểu Hiểu lập tức trở nên lo lắng, cô bé không hề do dự thò người ra ôm lấy cổ Trác Hựu Niên, nhưng ánh mắt chẳng rời khỏi Phùng Hảo, “Mẹ cho Đoàn Đoàn xem với, Đoàn Đoàn thổi cho mẹ.”
Trác Hựu Niên vững vàng bồng lấy Phùng Hiểu Hiểu, rõ ràng không nặng nhưng anh có cảm giác ôm cả thế giới vào lòng, cảm giác hạnh phúc sinh ra một cách tự nhiên.
Phùng Hảo tự nghĩ một lúc mới hiểu được, Trác Hựu Niên nói tới cái đụng trúng hồi sáng, tuy rằng trông rất nghiêm trọng, nhưng chỉ đau lúc ấy thôi, hơn nữa trên đường có bôi thuốc.
Phùng Hảo không vạch trần chút tâm tư của Trác Hựu Niên, nhìn thấy người này lúc mới gặp lạnh lùng giống như kháng cự người khác ngàn dặm, giờ đây ánh mắt anh ôn hòa, sắc mặt dịu dàng, thậm chí còn đượm ý cười, cô nghĩ thầm người có cao quý tới đâu, gặp được sự ấm áp của thế gian cũng sẽ giống như người phàm.
Cô nghĩ mình có nên cho hai người thời gian ở riêng với nhau không, cô nhìn xung quanh một vòng mới để ý bên cạnh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, trong đó có các dì các bác biết cô, thấy cô nhìn qua, bọn họ còn dùng sức nháy mắt ra hiệu với cô.
Phùng Hảo sực nhớ Trác Hựu Niên tự xưng là bố ở trước mặt Đoàn Đoàn rất nhiều lần, những người này khẳng định cũng nghe được, cô nhất thời đỏ mặt, giành lấy mấy cái túi trong tay trợ lý Trương bỏ đi: “Tôi đem đồ về nhà trước, lát nữa sẽ tới đón Đoàn Đoàn.”
“Này…” Trợ lý Trương muốn gọi cô lại, nhưng Phùng Hảo vừa nói đi thì tốc độ nhanh như phía sau có con thú dữ nào đó đang đuổi theo cô.
Đợi đến cuối câu, cô đã đi xa cách mấy mét.
“Trác tổng…” Trợ lý Trương nhìn sang Trác Hựu Niên, “Tôi cũng giúp mang những thứ còn lại về cho cô Phùng, cậu và Hiểu Hiểu ở chung vui vẻ nhé.” Anh ta còn cố ý nói, “Nhớ rõ, không thể lạnh mặt, phải cười đó.”
Trác Hựu Niên nghiêm túc gật đầu, anh nghĩ nghĩ cố gắng để độ cong của khóe miệng lớn hơn một tí, nhưng nụ cười này thoạt nhìn hơi cứng đờ.
Phùng Hiểu Hiểu nhìn thấy mẹ chạy đi, cô bé cất tiếng: “Bố ơi, mau đuổi theo mẹ.”
Cô bé ôm cổ anh thật chặt, kết quả người anh vẫn không nhúc nhích.
Phùng Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn qua, thấy Trác Hựu Niên đang nhìn mình, trong ánh mắt anh hiện ra cảm xúc nào đó mà cô bé không hiểu.
Cô bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thử gọi: “Bố…ơi?”
Là bởi vì cái này sao? Cô bé không hiểu, nhưng mỗi lần khi mẹ buồn bã nói chuyện điện thoại xong với bà ngoại, cô bé gọi “Mẹ ơi” một tiếng thì mẹ sẽ có ánh mắt này.
Trác Hựu Niên ôm chặt cô bé, để Phùng Hiểu Hiểu kề sát anh hơn, cái đầu nhỏ bé không thể không tựa trên vai anh.
Phùng Hiểu Hiểu không hề bài xích động tác này, ngược lại sau khi cô bé ngớ ra một lúc, đôi tay nhỏ bé cũng ôm Trác Hựu Niên chặt hơn, cái đầu của cô bé còn vô thức cọ bên cổ anh, sau đó Phùng Hiểu Hiểu nghe được một âm thanh dù không thường nghe nhưng cảm thấy rất thân thiết cất lên: “Đoàn Đoàn, gọi một tiếng nữa được không con?”
Phùng Hiểu Hiểu không nghe được hết bao nhiêu cảm xúc ẩn giấu trong một câu chưa tới mười chữ này, cô bé chỉ nghĩ tới: mình cũng có bố rồi.
Cô bé hô lên một tiếng: “Bố ơi!” Sau đó òa khóc lớn, như muốn khóc ra hết nỗi uất ức không có bố bị người ta khi dễ hồi trước.
Cô bé khóc đến thương tâm khổ sở như vậy, Trác Hựu Niên còn chưa kịp vui vẻ thì đã đau lòng đến mức luống cuống khẩn trương.
.