Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 8: Nội viện




Sắp sửa đi ngủ, ta gấp bộ quần áo kia thật cẩn thận, Khỉ Ốm thực bất đắc dĩ mà nhìn ta ôm bộ quần áo đổi tới đổi lui trong phòng.”A Dương, rốt cuộc ngươi đang làm gì? Ngủ đi!” Hắn ngáp.

Bởi vì ta không biết nên để nó ở đâu. Thật ra ta rất muốn ôm quần áo đi ngủ, bên trên có hương vị của Đông Phương, có thể làm cho ta an tâm. Nhưng ta lại sợ làm nhăn nó, tơ lụa rất dễ bị nhăn. Cuối cùng ta hơ nóng đế ấm trà tỉ mì là phẳng quần áo ba lần, là đến một cái nếp nhăn cũng nhìn không thấy, mới cảm thấy mỹ mãn.

Sau đó ta đặt quần áo vào trong bao, đặt bên gối, trong tay nắm chặt bình thuốc nhỏ mà ngủ.

Đây là buổi tối ta ngủ ngon nhất, lần đầu tiên ta không nằm mơ thấy ác mộng Đông Phương chết ở trước mặt ta, không có đầu đầy mồ hôi mà giật mình tỉnh lại. Nhưng sau khi ta tỉnh lại có cảm giác không tốt, bởi vì thân mình thật nặng nề, tứ chi đau nhức vô lực, huyệt Thái Dương nảy lên đau đớn, đau đến mức như muốn vỡ tan ra.

Ta nghĩ đại khái là ta bị cảm lạnh, mới vừa há mồm muốn nói, lại mãnh liệt ho khan, một chút liền đánh thức những người khác, Khỉ Ốm mơ mơ màng màng nhìn ta một cái, lập tức thanh tỉnh, vừa sờ trán ta liền kêu to: “A Dương, đầu ngươi sao nóng như vậy? Có phải ngày hôm qua mắc mưa hay không?”

Ừ, ta biết, ngươi đừng lớn tiếng như vậy, đầu óc ta bị ngươi làm cho ong ong kêu vang rồi.

Nhưng một câu ta cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức đỡ mép giường, ngay cả ngón tay cũng run rẩy, ho đến nước mắt đều đi ra, thậm chí bắt đầu nôn khan, nhưng cái gì ta cũng nôn không ra, ta mới nhớ tới hình như tối qua ta chưa ăn gì cả.

“A Dương, ta mang ngươi đến chỗ Phương đại ca xem bệnh!” Khỉ Ốm nâng ta dậy, muốn cho ta ghé vào tấm lưng gầy yếu của hắn.

Ta choáng váng, nhưng vẫn dùng sức đè bờ vai của hắn lại: “Giáo chủ… Đưa cơm…”

“Ngươi như vậy còn đưa cơm cái gì! Để cho người khác đi thôi!”

Người khác? Nào có người khác nguyện ý đi? Cho dù có người nguyện ý đi, Đông Phương cũng ăn không quen… Ta vặn vẹo không chịu đi vào khuôn khổ, Khỉ Ốm không quan tâm, tự cố cõng ta lên đi ra cửa. Đi ngang qua phòng Lưu quản sự, hắn còn đi vào thay ta nói một tiếng, Lưu quản sự liếc ta một cái, đại khái cảm thấy ta như vậy thực xúi quẩy, không kiên nhẫn mà phất phất tay, nói mau cút.

Phương đại ca mà Khỉ Ốm nói là thân thích của tiên sinh phòng thu chi, gọi Phương Kỳ. Nhà hắn trước kia là mở dược quán, là một thầy thuốc, từ Đường chủ trưởng lão cho tới thị vệ tạp dịch, một khi đau đầu nhức óc đều sẽ tìm hắn. Dù sao trừ hắn ra, thần giáo chúng ta cũng chỉ có Bình Nhất Chỉ là thầy thuốc, nhưng trừ Đông Phương, ai dám sai sử Bình Nhất Chỉ?

Giết một người cứu một người, lão gia hỏa kia tỏ rõ không muốn xem bệnh cho người ta.

May mà Phương Kỳ là một người ôn hòa văn nhã, không thu phí xem bệnh, có khi ngay cả tiền thuốc cũng không thu, lại càng không lựa người bệnh, xem như là một người tốt ở Hắc Mộc Nhai.

Khỉ Ốm có vẻ rất quen thuộc với hắn, vừa vào cửa liền lớn tiếng ồn ào: “Phương đại ca, Phương đại ca!”

Phương Kỳ từ bên trong đi ra, đang dùng một cái khăn bố lau tay, ôn hòa hỏi: “Làm sao vậy?”

Khỉ Ốm không trả lời hắn, gương mặt xấu xí của hắn kìm nén đến đỏ bừng, thật sự chống đỡ không nổi, cánh tay mềm nhũn. “Loảng xoảng bùm” liền ném ta xuống: “Mệt… Mệt chết ta… A Dương rất nặng… Mẹ hắn…”

Ông đây có bảo ngươi cõng đâu, ta nhe răng trợn mắt, mông thiếu chút nữa vỡ thành tám cánh.

Phương Kỳ vui vẻ ha hả mà nhìn, sau đó liền nói: “Bị phong hàn? Không có việc gì, uống hai lần dược thì tốt rồi.”

Ta không đứng dậy, nhưng vẫn rất ngạc nhiên mà đánh giá Phương Kỳ một cái, kiếp trước ta ít sinh bệnh, cũng không quen biết hắn, chỉ thấy hắn mặc một thân bố sam màu lam đã tẩy đến trắng bệch, thân hình suy nhược, khuôn mặt tái nhợt, thân thể nhìn có vẻ thật không tốt, nhưng có lẽ hắn cũng không thèm để ý, khi nói chuyện với người ta, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, giơ tay nhấc chân không có nửa phần khí phách giang hồ, ngược lại giống con cháu nhà quý tộc sa sút.

Ta nhìn ánh mắt trong suốt sạch sẽ của hắn, không biết người như hắn vì cái gì nguyện ý gia nhập “Ma giáo” trong miệng người bên ngoài, còn nguyện ý vẫn luôn ở trong này, hắn chẳng có bộ dáng của giáo chúng ma giáo chút nào. Điều này làm cho lòng ta rất là phức tạp, ta nghĩ hắn là người tốt, nhưng ta lại không thể phớt lờ hắn, nếu có chuyện gì xảy ra, ta cũng không thể buông tha hắn.

Bởi vì ta rành mạch, nhớ rõ ràng, hắn là người Thượng Quan Vân mang về, có giao tình quá mệnh với Thượng Quan Vân, thậm chí ta cảm thấy, sở dĩ Phương Kỳ nguyện ý ngốc ở đây, chính là vì Thượng Quan Vân.

Thượng Quan Vân, là phản đồ mang theo Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai.

Từ chỗ Phương Kỳ trở về, đã sắp đến trưa. Trong phòng chúng ta không chỗ để sắc thuốc, bởi vậy Khỉ Ốm để ta ở chỗ Phương Kỳ, uống một chén thuốc rồi mới cõng ta về.

Trở về phòng, ta có chút chịu không nổi, mê mang lại ngủ một giấc. Khi tỉnh lại trời đã đen rồi, ta toát ra một thân mồ hôi, cả người như từ trong nước mò ra, thực không thoải mái.

Ta nghe thấy tiếng đá đánh lửa ma sát, quay đầu, Khỉ Ốm đang muốn đốt đèn.

Ta há mồm liền hỏi: “Ai đi đưa cơm?”

“Gì?” Khỉ Ốm nhất thời không kịp phản ứng.

Ta đầy người đều là mồ hôi, thở hổn hển vài hơi mới nói: “Ai đi đưa cơm cho giáo chủ?”

“Chu Hàn.” Khỉ Ốm đốt sáng ngọn đèn, cái bóng kéo thật dài, bĩu môi, “Sáng nay gã đi cầu Lưu quản sự, từ sau núi trở về còn trộm thổi phòng với bọn Ngưu Tam rằng giáo chủ nhìn rất xinh đẹp, cái gì mà dung mạo dáng người đều không có chỗ chê, là một đại mỹ nhân khó gặp, nói thiệt nhiều.”

Ta đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bởi vì ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm phấn khởi của Chu Hàn khi nói những lời này với bọn Ngưu Tam, giống như đang thảo luận mỹ nhân đứng đầu bảng ở thanh lâu, rất ghê tởm.

Hơn nữa, nếu không là ta nghĩ tất cả biện pháp để giáo chủ đại nhân ăn được uống tốt, Chu Hàn đồ hèn nhát đó còn có thể sống trở về?

Khỉ Ốm quay đầu lại thấy ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay hắn đặt chung một chỗ, do dự một chút, còn nói: “A Dương… Còn có một việc… Lưu quản sự nói, về sau chuyện đưa cơm, để cho Chu Hàn đi, không cần ngươi…”

“Bà nội nó, ta đánh chết gã!” Ta gào thét liền muốn ngồi xuống.

Khỉ Ốm sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rớt đèn, vội vàng lại đây ấn ta lại: “A Dương, ngươi còn bệnh!”

Ta ngã xuống giường thở hồng hộc hổn hển, Khỉ Ốm sầu lo nhấp nhấp miệng, nhỏ giọng nói: “A Dương, ngươi đừng đối nghịch với bọn họ, hiện giờ Chu Hàn đã lộ mặt trước mặt giáo chủ, còn đón mua Lưu quản sự, chúng ta không thể trêu gã…”

Vừa nghe Khỉ Ốm nói lời này, cả người ta bùng nổ: “Thao mẹ gã, ta sợ gã chắc?”

Khỉ Ốm run run, vội vàng chặn cả người ta lại, lắp bắp khuyên nhủ ta: “Chớ sợ chớ sợ, gã sợ ngươi, gã sợ ngươi được chưa! Cái đó, ngươi, ngươi còn bệnh, tay chân không có khí lực, dù muốn tìm bọn họ gây phiền toái cũng phải đợi thân thể tốt đã, thân thể khỏe rồi, mới… mới đánh cho đã được!”

Hắn bối rối trấn an, ta dần dần bình tĩnh trở lại, thấy ta không động, Khỉ Ốm mới thở hồng hộc mà dời khỏi người ta, lau mồ hôi trên trán, hắn liền đi đến chỗ Phương đại phu mượn cái ấm sắc thuốc về nấu thuốc cho ta.

Gần tới cuối năm, trên Hắc Mộc Nhai cũng muốn đón năm mới, việc rất nhiều, những người khác còn chưa trở lại, trong phòng chỉ còn có mình ta, ta ủ rũ cởi bỏ hành trang, cẩn thận sờ sờ quần áo Đông Phương thưởng cho, thực uất ức mà hít hít cái mũi.

Ta vốn tưởng rằng có thể ở bên cạnh y lâu một chút.

Tâm tình ngã xuống đáy cốc, ta dùng chăn bao chặt mình từ đầu tới đuôi, phát ngốc hồi lâu.

… Cũng thế, rời khỏi y, ta mới buông tay buông chân thực hành kế hoạch kia được. Năm tháng sau Nhậm Doanh Doanh tròn mười tám, ta không thể để cho nàng xuống núi. Đó không phải là chuyện dễ dàng, ta nhìn bàn tay không hề có nội của chính mình, đừng nói bên người Nhậm Doanh Doanh còn có Hướng Vấn Thiên, ngay cả Nhậm Doanh Doanh, bóp chết ta cũng giống bóp chết một con kiến mà thôi.

Thừa dịp bây giờ địch minh ta ám, ta phải hành động.



Có lẽ là người trẻ tuổi thân thể tốt, chỉ qua hai ba ngày, ta đã gần khỏe hẳn, chỉ có nửa đêm còn ho khan. Công việc nhiều ngày qua, đều do Khỉ Ốm đỉnh Lưu quản sự tức giận mắng mà làm giúp ta, điều này làm cho ta ngoài ý muốn lại cảm kích. Kiếp trước ta thực nhanh liền thoát khỏi thân phận tạp dịch, chưa từng thật tâm giao hảo với ai, ta mang theo mục đích đi tiếp cận mỗi một người có lợi với ta, trong mắt tham lam rất rõ ràng như bóc.

Người như vậy sẽ không có ai nguyện ý vì hắn trả giá chân tâm.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới Đông Phương, trong tim liền chua xót. Y là một người kiêu ngạo như vậy, cuối cùng ta đã hủy hoại y thành bộ dáng gì?

Cho nên lúc Khỉ Ốm lại một lần nữa đầy người mồ hôi trở về, ta hỏi hắn: “Khỉ Ốm, đại danh của ngươi là gì?”

Khỉ Ốm sửng sốt một chút, sau đó nổi trận lôi đình: “Mẹ hắn, ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi vậy mà không nhớ rõ tên của ta!”

Không thể trách ta, với ta mà nói, đây xem như là chuyện đời trước.

Nhìn ta mờ mịt, Khỉ Ốm cũng nhụt chí: “Ta kêu Lê Nhận, Lê Nhận, ngươi nhớ cho kĩ.”

Ta gật gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”

Sau đó ta cũng ngại ngùng nhàn hạ, liền đi theo Khỉ Ốm ra ngoài, hỏi hắn hôm nay còn chuyện gì chưa làm xong. Hắn thực trượng nghĩa mà giao cho ta việc hốt tro bụi và sửa lại hàng rào tre đã sụp đổ, chính mình đi ra ngoài nấu nước.

Ta cũng không nói nhiều, cầm gắp than liền đi xuống bếp, Khỉ Ốm còn có chút lo lắng liếc ta một cái. Ta biết hắn đang suy nghĩ gì, từ khi không đi đưa cơm cho Đông Phương nữa, ta liền có chút buồn bã ỉu xìu, nghiêm mặt, nói cũng ít rất nhiều, hắn có lẽ sợ ta sẽ đi tìm Chu Hàn gây phiền toái, sau đó lại chọc ra chuyện gì.

Nhưng hắn đã đoán sai, ta sẽ không đi tìm Chu Hàn gây phiền phức, ta còn tính toán nối lại tình xưa với gã.

Chu Hàn vẫn hữu dụng, nếu ta nhớ không lầm, sắp tới hắn sẽ trở thành thị vệ ngoại viện, không lâu sau sẽ phân tới làm người hầu ở sân của Mạt trưởng lão, ta nghĩ hắn là một quân cờ dò đường tốt.

Ta dùng cặp gắp than từng chút một đào ra tro bụi, khiến cho tay đều dơ bẩn, ta yên lặng nhìn tay của chính mình.

.

Ta không sợ dơ bẩn, ta vốn là người dơ bẩn.

Kiếp này, tất cả tội, tất cả nợ máu, ta sẽ gánh vác một mình.

.

Mặt trời dần về tây, ta hốt đầy một ki tro bụi, chuẩn bị nâng đi ra ngoài đổ. Mới vừa đẩy cửa nhà bếp, ta chợt phát hiện có một thân ảnh quen thuộc, đứng ở trong viện, Lưu quản sự và Chu Hàn đang cười chảy nước miếng mà ghé vào bên người nàng.

Quần tử sam la, khuôn mặt xinh đẹp.

Ta dừng bước, sau đó mặt không biểu cảm đi ngang qua bọn họ.

Lúc đi qua, ta nghe thấy Chu Hàn lấy lòng hỏi: “Tố Vân cô nương, cơm canh hôm nay…”

Trên tay Tố Vân không cầm hộp cơm, nàng dịu dàng nói: “Giáo chủ đã xuất quan, sau này không tất làm phiền.”

Những lời này làm ta chợt ngừng lại.

Chu Hàn cứng đờ nhìn Lưu quản sự, sau đó vội nịnh hót đạo: “Nào có nào có, có thể làm việc cho giáo chủ, là phúc của chúng ta, về sau còn nhờ Tố Vân cô nương dìu dắt nhiều hơn mới phải…”

Nói xong, lấy ra một túi tiền to từ trong tay áo, bất động thanh sắc đưa qua.

“Lưu quản sự nói quá lời, cái gì mà dìu dắt, Tố Vân nào có bản lĩnh này.” Nàng cười cười thản nhiên, lui về phía sau một bước, không có nhận, lại hỏi, “Nhưng mà, hôm nay Tố Vân đến, là phụng mệnh của giáo chủ, hỏi Lưu quản sự muốn một người.”

Chu Hàn cùng Lưu quản sự đều sửng sốt: “Ai?”

Ta cũng có chút sững sờ, nhưng ta sững sờ là vì Đông Phương Bất Bại xuất quan trước tiên, ta nhớ rõ kiếp trước y ở trong thạch thất tròn một năm, thẳng đến sinh nhật của Nhậm Doanh Doanh mới xuất hiện ở điện Thành Đức. Kiếp này chẳng qua mới được hai tháng, y liền luyện thành một tầng cuối cùng của《 Quỳ Hoa bảo điển 》?

Ta nghĩ đến kiếp trước, sau khi y luyện thành thần công, công lực đại trướng, thế gian này không còn người nào có thể là địch thủ của y, nhưng mà… Trái tim của ta trầm trọng,《 Quỳ Hoa bảo điển 》Nhậm Ngã Hành đưa cho y là bản thiếu, ngay từ đầu chính là tính hại y, Đông Phương biết rõ, nhưng y có thể không luyện sao? Nhậm Ngã Hành dùng 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 thăm dò lòng trung tâm của y, từ khi cầm được bản bí tịch này, y đã không còn đường trở về.

Trở thành đệ nhất thiên hạ, nhưng y phải trả giá đại giới thảm trọng. Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên luôn miệng nói Đông Phương Bất Bại hại Nhậm Ngã Hành, nhốt gã ở dưới Tây hồ chịu tra tấn mười hai năm, nhưng sao bọn họ không nghĩ xem ai làm hại ai trước? Nhậm Ngã Hành còn có nữ nhi vì gã báo thù, đến cuối, Đông Phương Bất Bại lại có cái gì? Cái gì y cũng không có, ngay cả một người thật lòng với y cũng không có. Y tin ta như vậy, nhưng ngay cả ta cũng lừa y.

Ngay lúc ta suy nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy nữ nhân kia hỏi: “Thủ hạ của Lưu quản sự, có người gọi Dương Liên Đình sao?”

Bạn đang

Bỗng nhiên nghe thấy tên của mình, ta theo bản năng quay đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt oán hận của Chu Hàn.

Ta cách bọn họ vài bước, Lưu quản sự quay đầu cũng nhìn thấy ta. Ông ta thấy ta cả người bụi bẩn, sắc mặt rất không dễ nhìn, không tình nguyện mà chỉ vào người ta: “Đây liền là Dương Liên Đình.”

Tố Vân nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, mới chậm rãi mỉm cười: “Ngươi chính là Dương Liên Đình?”

Ta nghiêm mặt gật đầu.

“Giáo chủ có mệnh, từ nay về sau ngươi tùy theo ta đến nội viện hầu hạ, ” Tố Vân tươi cười không chê vào đâu được, “Về sau thức ăn của giáo chủ mỗi ngày, ăn khuya, nước trà, đều do ngươi phụ trách.”

Ta há miệng thở dốc, một chữ cũng không thể nói ra. Chẳng biết tại sao, trong lòng ta không có nhiều vui sướng, ngược lại có chút chua sót. Kiếp trước ta hao tổn tâm cơ, thiên tân vạn khổ mới đi đến bên cạnh y, kiếp này rõ ràng chết tâm, lại dễ dàng chiếm được.

Trong lòng thiên hồi bách chuyển, nhưng ta vẫn không hé răng. Thấy ta dính đầy bụi bẩn, lại ngẩn ra như bị thịt trên trời rơi xuống nện ngốc, trong mắt Tố Vân xoẹt qua một tia xem thường, nhưng giọng nói của nàng thân thiết ôn hòa hơn so với ai hết, “Liên Đình, ngươi trở về phòng thu dọn rồi theo ta đi thôi.”

Liên Đình cô nãi nãi ngươi ấy, cả người ta run lên, không chút nào che dấu chán ghét mà nói: “Tố Vân cô nương vẫn bảo ta là Dương Liên Đình đi, miễn cho người ta hiểu lầm.”

Nụ cười của nàng cứng ở trên mặt, chắc cho tới bây giờ không có ai nói chuyện với nàng không khách khí như vậy. Nữ nhân này lòng dạ sâu đậm, kiếp trước ta bị nàng lừa xoay quanh, kiếp này ta không bao giờ muốn liếc nàng một cái.

Ta không có hành lý gì, chỉ mang một cái túi liền lập tức đi ra. Vốn định chờ Khỉ Ốm trở về nói lời từ biệt với hắn, nhưng nữ nhân này cứ thúc giục, ta đành để lại cho hắn một tờ giấy.

Dọc theo đường đi nàng không nói gì với ta, mà ta đi sau lưng nàng, chỉ cảm thấy con đường phía trước mờ mịt, không biết làm sao.

Cái sân kia có rất nhiều hồi ức, từng cọng cây ngọn cỏ, một cục đá đều mang theo quyến luyến.

Ta sợ ta vừa đi vào, liền khống chế không được chính mình.

—

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu dương: Đây là tiết tấu muốn ở chung ╭( ? ? ? )? ? ?

Giáo chủ: Không, đây là muốn tiết tấu muốn chết ngươi. ┑( ̄Д  ̄)┍

Tiểu dương:… (? _? )