Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 7: Thay đổi




Mùa đông mưa to thê lãnh âm hàn, cuồng phong thổi tới lạnh đến thấu xương. Không có người nào muốn ra bên ngoài dọn dẹp làm việc vào thời điểm này, trên thực tế, tạp dịch làm việc có thay phiên, vốn giờ đến phiên ta nghỉ ngơi, chỉ cần chẻ củi, sau đó chỉnh lý đưa chúng nó đến nơi khô mát là được. Nhưng Lưu quản sự rất minh xác mà nói cho ta biết, ta phải đi ra bên ngoài, sân của Vương trưởng lão có chỗ trũng, rút nước không nhanh, ta phải cầm móc sắt, ngâm ở trong lại rãnh nước vừa tanh hôi vừa băng hàn lạnh tới xương, đào cho thông nước.

Ta có chút ngốc, Lưu quản sự nói xong vẫn không đi, mà là dùng một ánh mắt ý vị sâu xa ám chỉ ta. Nhưng ta chỉ có thể cười khổ, ông ta đợi trong chốc lát, thấy ta không phản ứng, da mặt đỏ lên, nổi giận đùng đùng mà rời khỏi, mà còn cảnh cáo ta, làm không tốt liền cắt sạch tiền tiêu vặt tháng sau của ta.

Ta hít một hơi, ông ta khẳng định cảm thấy ta thực không hiểu chuyện, nhưng ta thật sự không có tiền. Khỉ Ốm có chút lo lắng đi tới, ở bên tai ta nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi đắc tội Chu Hàn à? Không phải trước kia các ngươi quan hệ rất tốt sao?”

“Sao? Là gã chỉnh ta?” Ta híp mắt.

“Vốn hôm nay đến phiên gã và Ngưu Tam, ngươi nói xem?” Khỉ Ốm lắc đầu, “Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, ta nghe nói gã có giao tình rất tốt với vài thị vệ trưởng ngoại viện, sợ là không lâu sau sẽ xuất đầu, chúng ta đắc tội không nổi.”

Mắt ta lãnh xuống, liếc chỗ Chu Hàn một cái, gã ngồi ở bên bồn than lửa, kiều chân, cắn hạt dưa, có vẻ thật không được tự nhiên.

Có vẻ sau cái ngày rút thăm gã tính kế ta, ta và gã chưa từng nói chuyện qua. Ngay từ đầu gã còn tránh ta, khả năng cảm thấy ta sẽ trả thù gã, ta vốn cũng tính đánh gã một trận, nhưng sau này ta dồn hết tâm tư vào lo cơm canh cho Đông Phương, vội đến quên luôn gã. Vì thế gã thấy ta không có động tĩnh gì, ngày đó cổ ta bị thương trên áo toàn máu quay trở về, tâm tư lại linh hoạt.

Vết thương trên cổ ta dưỡng đến hôm qua mới tốt hẳn, ngày đó khi trở về còn thực chật vật —— trên người của ta tràn đầy máu Đông Phương phun ra. Vì thế toàn bộ người trong sân đều hiểu lầm ta chọc giáo chủ tức giận, bị đánh đến nửa chết nửa sống. Bọn họ nghĩ như vậy cũng không sai, ta lười biện giải. Mặt khác, ta cũng không muốn để người ta biết Đông Phương luyện công ra gặp rủi ro.

Nhưng ta không ngờ đây sẽ trở thành lý do Chu Hàn ám toán ta lần thứ hai. Cũng đúng, người đã từng chọc giận giáo chủ thì ai dám dìu dắt? Tóm lại chỉ là mệnh tạp dịch. Huống hồ, gã đã xé rách mặt với ta, nếu không có khả năng tương giao, đạp nhiều mấy đạp thì đã thế nào? Ai sẽ xuất đầu vì một tạp dịch không chỗ nương tựa?

Chu Hàn phát giác ta đang nhìn gã, nhướng nhướng mày mà khiêu khích ta, nắm lên một hạt dưa, cắn lách tách nhấm nuốt. Ánh mắt ác ý thật giống như nhấc chân hung hăng nghiền trên mặt ta. Ta nắm chặt nắm tay, trong lòng tức giận khó bình, nhưng ta cũng biết, bây giờ ta không còn là Dương đại tổng quản có thể cáo mượn oai hùm, bây giờ trừ bỏ nhẫn nại, không có biện pháp.

Vì thế ta chỉ nhìn gã, không nói một lời mà nhìn gã, ánh mắt của ta chắc chắn không hữu hảo, thực nhanh, Chu Hàn liền xanh cả mặt nghiêng đầu, không cam lòng rồi lại không dám dùng ánh mắt làm càn như vậy đánh giá ta nữa.

Ta lạnh mặt phủ thêm áo tơi cùng mũ, cầm móc sắt phía sau cửa, một mình đi vào trong mưa.

Mây đen kéo đến, bầu trời âm trầm giống như đêm tối, mưa to giàn giụa, bùm bùm đánh vào trên mũ, ta cong thân mình, gian nan mà đi trong mưa rào cuồng phong, toàn thân ướt đẫm.

Ta ở trong rãnh nước tanh tưởi ngâm một canh giờ, hai chân đông cứng, nâng đều nâng không nổi, cuối cùng ta cũng đi ra, thậm chí đi ra rồi còn đứng không nổi, chỉ có thể giống một con rệp quỳ rạp trên mặt đất.

Cứng ngắc mà bò một đoạn thật dài, áo bông đều bị cọ phá, ta mới chậm rãi chống người đứng dậy, khập khiễng mà đi trở về tiểu viện.

Chờ ta trở lại, cơm canh của Đông Phương Bất Bại đã đưa tới thật lâu, sắc trời ám trầm nhìn không rõ thời gian, ta không ngờ kéo lâu như vậy, Lưu quản sự thấy ta liền mắng một trận, cuối cùng ngay cả quần áo cũng không kịp đổi, đã bị ông ta đá một cước đi vào trong mưa to.

Sau này chạy vào núi, Chu Hàn dựa vào khung cửa nhìn ta, khóe miệng là một nụ cười trào phúng. Ta không để ý đến gã, làm sao ta lại không biết ai bàn lộng thị phi với Lưu quản sự sau lưng ta? Gã muốn cho ta cả người đầy mùi tanh tưởi, dơ bẩn bất kham mà đi đưa cơm, phỏng chừng ta vừa mới đi vào thạch thất liền bị Đông Phương Bất Bại vô cùng yêu sạch sẽ đánh một chưởng chụp bay xuống vách núi.

Dù sao bình thường chúng ta làm việc, ngay cả một chút mùi mồ hôi cũng không dám có.

Ta tuyệt không muốn chết, cho nên lúc đi đến rừng trúc phía sau núi, ta cởi hết quần áo. Sau đó hít sâu vài hơi, nhảy vào dòng suối còn nổi miếng băng mỏng. Đó là cái rét như thế nào, ta vốn không có cách nào hình dung, dường như một chớp mắt ta nhảy xuống nước, toàn thân ta đều đông lại, cái tay vốn bị nứt da trực tiếp chảy máu. Ta qua loa tẩy sạch mình một lần, không dám mặc áo bông có mùi, chỉ mặc trung y coi như sạch sẽ, cứ ẩm ướt như vậy mà đi vào thạch thất.

Chu Hàn lường trước không sai, một nháy mắt ta bước vào thạch thất, Đông Phương Bất Bại liền phát hiện ra ta khác thường. Nước ở trên quần áo ta không ngừng rơi xuống, bước chân phù phiếm, hô hấp ồ ồ ngắn ngủi, ngay cả một câu cũng nói không đầy đủ.

“Dương Liên Đình? Ngươi làm sao vậy?”

Theo giọng nói mà đến là một chưởng phong, màn trúc rủ xuống bị kích động một chút liền cuộn lên.

Thấy rõ bộ dáng của ta, Đông Phương Bất Bại hơi kinh ngạc.

Ta bối rối gãi đầu, khô cằn kéo kéo khóe miệng, “Giáo chủ, ta… Quá, ” dừng một chút, ta nhẹ nhàng đặt xuống hộp cơm vẫn luôn giấu ở trong ngực, “Vẫn không nên tiến vào…”

“Ngươi muốn để bổn tọa tự mình đi ra ngoài lấy?” Đông Phương Bất Bại hơi hơi nheo mắt lại, giọng nói không vui, “Lăn tới đây!”

Ta hít một hơi, đành phải dùng ngón tay cong cũng cong không nổi cố gắng vắt khô quần áo, nhưng tay cứ run rẩy không dùng được lực, ta có chút sốt ruột, đang cắn răng phân cao thấp với quần áo của mình thì chợt nghe giọng nói lạnh cứng của giáo chủ đại nhân vang lên: “Mặt tường ở phía sau ngươi, mở ra hòn đá số ba bên trái, bên trong có quần áo, ngươi mặc vào.”

Nói xong, “Vèo” một tiếng, màn trúc bị ngân châm đánh trúng, một lần nữa hạ xuống.

Ta vắt ống tay áo ngây người một hồi lâu, kháp chính mình một cái, aiz đau thật, ta cuống quít xoay người: “Tạ… Tạ giáo chủ!”

Dựa theo Đông Phương Bất Bại chỉ thị mở mật các ra, bên trong có vài kiện xiêm y gấp chỉnh tề mới tinh, đứng ở đàng kia, ta hô hấp khó hiểu có chút dồn dập. Hít sâu một hơi, ta chậm rãi đưa tay xoa tơ lụa trắng sáng sáng nhu hòa mềm mại, đầu ngón tay run rẩy cẩn thận vuốt hoa văn phiền phức bên trên, có một chút ngứa.

Ta biết đây đều là Đông Phương tự mình làm, thêu hoa đối y mà nói là luyện công, nhưng y không thường làm quần áo. Nhưng sau khi ta và y cùng một chỗ, nhiều năm như vậy, trên người mỗi một châm mỗi một tuyến, đều xuất từ hai tay của y.

Thật cẩn thận mà nâng lên một cái áo dài màu xanh, ta vùi mặt vào, hít sâu một hơi, trong nháy mắt, chóp mũi tràn đầy hương tùng thanh lãnh quen thuộc, tựa như ôm lấy người kia trong trí nhớ, hốc mắt không khỏi có chút nóng lên.

“Dương Liên Đình, ngươi ở đàng kia cọ xát cái gì? Muốn để bổn tọa đói chết sao?”

Ta đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng thay quần áo, lại vuốt vuốt tóc, mới xách hộp cơm vào nội thất.

Đông Phương Bất ngồi ở trên giường đá, nhìn thấy ta rực rỡ hẳn lên, nhíu mày: “Coi như thuận mắt.”

Ta nhanh chóng vuốt mông ngựa: “Là quần áo của giáo chủ tốt.”

Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng.

Ta hì hì cười ngây ngô vài tiếng, cúi đầu dọn từng món trong hộp cơm ra, xếp hơn phân nửa cái bàn, lúc này mới nhớ tới —— siêu xui xẻo, ta quên làm món ăn cho giáo chủ đại nhân!

Động tác trên tay cứng đờ, ta nhanh chóng đảo qua thức ăn trên bàn, tìm kiếm cơ hội cứu vãn. Ánh mắt dừng ở thịt kho tàu cùng vịt hấp, ta vội vàng lấy ra mỡ và da, sau đó dùng đũa lấy ra thịt ức vịt mềm ngon nhất, nhúng vào canh cho sạch váng dầu rồi chấm tương thịt kho tàu, đặt ở trong cái đĩa nhỏ.

“Bổn tọa còn tưởng đám vô tích sự trong phòng bếp thông suốt, ” Đông Phương Bất Bại không biết khi nào đi tới bên cạnh ta, chống cằm, như có điều suy nghĩ mà xem ta vì chia thức ăn cho y, “Thì ra mấy ngày nay đều là chủ ý của ngươi…” Nói còn chưa xong, ngữ khí của y bỗng nhiên thay đổi, “Tay của ngươi xảy ra chuyện gì?”

Ta nghiêng đầu nhìn, y đang nhìn chằm chằm cái tay tràn đầy máu sưng lên giống như chân giò của ta.

“A, mùa đông làm việc thì sẽ như vậy, không có gì đáng ngại.” Ta không thèm để ý nói xong, hai tay dâng đũa, “Giáo chủ, mời dùng.”

Đông Phương Bất Bại cau mày tiếp nhận, ánh mắt còn xem tay ta. Ta nhìn sắc mặt y không mấy vui vẻ, sợ y cảm thấy khó coi ghê tởm, ăn không ngon, liền dùng sức kéo kéo ống tay áo che lại, đặt sau người.

Vật liệu may mặc nhẵn nhụi hoa mỹ phủ lên mu bàn tay sưng đỏ thô ráp, thấy thế nào cũng không xứng đôi.

Y chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhưng khi dùng cơm vẫn cau mày.

Chờ y để đũa xuống, ta tiến vào thu thập xong thức ăn thừa, chuẩn bị lui ra, y đột nhiên ném cho ta một bình sứ trắng, nói: “Sớm trưa tối ba lượt bôi dược, đừng động vào nước.”

Ta sửng sốt một chút.

Trên đường trở về, ta đi rất chậm, một là sợ mưa thấm vào quần áo Đông Phương ban cho, hai là tận lực đè nặng bước chân có chút nhảy nhót của mình, nếu không có khả năng ta sẽ không chịu nổi mà chạy vòng quanh Hắc Mộc Nhai ba vòng, mặc kệ ta nhẫn thế nào, ta vẫn nhịn không được vui vẻ, đành phải một lần lại một lần sờ bình nhỏ trong lòng ngực, dùng hai ngón chân giò của ta thật cẩn thận dán tại ngực vuốt ve, nhìn thế nào cũng không đủ.

Đây là Đông Phương cho ta, Đông Phương cho ta. Ta hát nhỏ một tiểu khúc.

Thậm chí ta còn nhớ rõ khi nhận lấy, đụng đến cái chai còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Đông Phương, một chút hơi ấm đó, từ lòng bàn tay của ta nóng cháy tiến đáy lòng, sau đó trái tim của ta như nước trà sôi trào, ùng ục ùng ục mà bốc hơi.

Vào sân, ta vội thu lại thần sắc. Trong phòng nóng hầm hập rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều ở, thấy ta tiến vào, thần sắc khác nhau, Ngưu Tam mở miệng trước. Hắn không có ý tốt mà “U” một tiếng: “Đây không phải là Dương Liên Đình sao, sao đi từ sau núi về lại khập khiễng rồi? Chẳng lẽ là bị giáo chủ đánh gãy chân? Ai u, nhìn lạnh thành như vậy, thật đáng thương —— ”

Chu Hàn không nói chuyện, dựa ở một bên, cười thản nhiên, một bộ chuẩn bị xem kịch vui.

Khỉ Ốm ngược lại lập tức đi lại đây, đỡ vai ta nhìn một cái, khẩn trương hỏi: “A Dương, chân ngươi không có việc gì chứ? Giáo chủ không làm khó dễ ngươi đi?”

Ta nhìn Khỉ Ốm, lại nhìn nhìn Chu Hàn cùng Ngưu Tam, cái gì cũng chưa nói, chỉ đưa tay tháo mũ xuống, cởi áo tơi trên người ra. Khi ta làm động tác này cố ý làm rất chậm, lúc hoa phục trên người lộ ra, ta rõ ràng mà nghe được tiếng Khỉ Ốm hít một hơi lãnh khí, trong nháy mắt trong phòng lặng ngắt như tờ.

Ta cường điệu thưởng thức sắc mặt Chu Hàn khó coi đến cực điểm một chút, rất vui sướng.

“Bà nội a! A Dương! Đây là giáo chủ thưởng cho ngươi sao? Quần áo này thật là dễ nhìn, ” Khỉ Ốm hưng phấn sờ quần áo trên người ta, “Đây là vải gì, tơ lụa sao? Sờ thật thoải mái, mượt đến ruồi bọ đậu lên cũng té gảy chân! Nhìn mũi thêu này, thật sự là tuyệt, thêu nương trong hoàng cung cũng không có tay nghề này, chậc chậc…”

Đương nhiên, tay nghề của Đông Phương làm sao không tốt được? Trong lòng ta tuy rằng đắc ý, nhưng vẫn thực biết đúng mực, giả bộ không thèm để ý mà vỗ hắn một chút: “Được rồi được rồi, ngạc nhiên cái gì, chỉ là một bộ quần áo mà thôi!”

Ai biết, một câu này của ta nói ra, mặt Chu Hàn triệt để đen thành đáy nồi.

Sau này Khỉ Ốm nói cho ta biết, lúc ấy khi ta nói những lời này, sắc mặt nhìn có vẻ rất thiếu đánh, nói thì nhẹ nhàng, miệng lại thiếu chút nữa kéo đến mang tai, cười như một tên ngốc.

—

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật ra bạn học Dương là một người hoạt bát sáng sủa, khi vui vẻ liền xoay tròn nhảy nhót khi tên ngốc ( nhìn trời ).