Tống Ngạo vừa trở về nhà đã đi một mạch vào căn phòng của cô ở lúc còn sống, bên trong vốn đã không còn lưu lại mùi hương của cô nữa, chỉ có cảm giác lạnh lẽo và trống vắng, chính là... cảnh còn người mất.
Sau đó anh bước vào phòng tắm, tuy trời đã vào đông vô cùng lạnh lẽo nhưng anh lại mặc cho dòng nước lạnh ngắt xối từ trên đỉnh đầu, để cho dòng nước ấy rửa sạch hết phiền muộn trong lòng anh, cũng là để cho anh tỉnh táo lại, giảm bớt khó chịu.
Nhưng có lẽ cách này không hề có tác dụng mà anh chỉ đang hành hạ bản thân mình, dùng nỗi đau của thể xác để che lấp nỗi đau sâu trong tiềm thức, lừa mình dối người, ngỡ rằng bản thân mình không hề quan tâm đến, vậy vậy hình ảnh của người con gái đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu anh, không có cách ngăn bản thân nghĩ đến.
Tống Ngạo đến gần tủ quần áo của cô, mở hộc tủ ở ngăn dưới ra, bên trong có rất nhiều đồ len do chính tay cô làm, nào là áo khoác len, khăn len, bao tay bằng len, nón len,... đều là cô dốc hết tâm sức làm cho anh. Nhưng đáng tiếc, anh chưa từng dùng lấy dù chỉ một lần, còn đem quăng vào thùng rác, sau đó, chính cô đã nhặt lại, giặt sạch rồi cất vào tủ.
Lúc đó Tống Ngạo thầm nghĩ, có phải là cô bị điên rồi không, muốn lấy lòng anh bằng những món đồ tầm thường này? Cơ mà bây giờ nghĩ lại, những món đồ này không hề tầm thường, mỗi một cái áo một cái khăn đều do cô thức thâu đêm để hoàn thành, gửi gắm vào đó biết bao nhiêu tình yêu và hy vọng, cho dù anh mặc nó dù chì một làn cũng có thể khiến cô vui vẻ. Vậy mà thật đáng tiếc, anh chưa từng đụng vào nó.
Thất Noãn đi theo anh từ công ti về đến nhà, cô nhìn anh nở nụ cười ngờ nghệch: "Anh có thích không?"
Tống Ngạo lẩm bẩm: "Xấu chết đi được."
Thất Noãn có chút khựng lại, cô còn tưởng là anh có thể nghe thấy lời cô nói, nhưng thật ra không phải vậy, anh là đang chê cái áo khoác len của cô làm quá xấu.
Chỉ có điều, xấu nhưng anh vẫn mặc thử, còn tự ngắm mình trong gương, khoé miệng cong lên: "Xấu như này mà lúc đó cô cứ khăng khăng muốn tôi mặc, đúng là thần kinh có vấn đề."
Thất Noãn bĩu môi, linh hồn cô bay qua bay lại xung quanh anh: "Tuy không đẹp nhưng có thể giữ ấm mà, vẫn tốt hơn là để bị cảm lạnh."
Chợt, anh rũ mắt, hai tay buông thõng xuống, giọng trầm thấp có chút đau thương: "Đêm nay, tôi có thể gặp được cô không? Hay là... cô sẽ không bao giờ trở lại nữa?"
Cô mím chặt môi, linh hồn trong suốt của cô khẽ run: "Rõ ràng người nói muốn em biến mất, không xuất hiện nữa là anh, bây giờ người muốn gặp em cũng là anh. Anh đúng là khó hiểu thật đấy! Mà cũng phải, hình như từ trước đến giờ... em chưa từng hiểu được anh, mà anh cũng không muốn hiểu thêm về em."
Tống Ngạo ngã lưng trên chiếc giường lớn, anh cuộn người trong chăn, hít hà mùi hương còn sót lại trong đó, khoé mắt cay cay.
Thật ra mẹ anh nói không hề sai, Thất Noãn quả thật là một cô gái rất tốt, tốt đến mức không biết che đậy tình cảm của mình, hiểu chuyện đến mức khiến bản thân trở nên đáng thương. Còn anh, anh là một kẻ máu lạnh, vô tình, không khác nào một quả hành tây không có tim, người chân thành muốn ôm lấy anh, ở cạnh anh chỉ tự mình chuốt đau khổ.
Vì vậy, để cảm hoá anh, cô đã phải trả một cái giá rất đắt, cô đã dùng cả thanh xuân và tính mạng của mình để tìm ra nhịp đập cho anh, để anh từ một quả hành tây trở thành một con người làm bằng da bằng thịt, biết đau, biết buồn, biết yêu thương ai đó.
Chỉ là... người trước trồng cây người sau hưởng bóng mát, có lẽ... cô cũng chỉ là "người trước", còn "người sau", hẳn là Âu Nhã nhỉ?
Cô nằm cạnh anh, nép bên tấm lưng vững chãi của anh thì thầm như đang nhắc nhở bản thân mình: "Sớm thôi, anh sẽ không còn nhớ Thất Noãn là ai nữa." Cô cho rằng anh chỉ là nhất thời thương cảm, còn người anh anh thật lòng yêu sâu đậm vẫn là cô gái tên Âu Nhã kia, không phải cô, mãi mãi cũng không thể là cô.
Thất Noãn không hiểu lòng anh mà chính anh cũng không hiểu được lòng mình, một người một ma, đến cuối cùng cũng chỉ là một trò cười do ông trời sắp đặt. Có vui không?