Tống Ngạo không trở về nhà, cả đêm anh cũng không chợp mắt dù chỉ một chút, anh trầm mặc ngồi ở bàn làm việc, còn cô thì ngoan ngoãn ngồi ở sofa trong văn phòng. Một người một ma, cứ vậy chìm trong không gian im lặng, mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho cơn gió lạnh bên ngoài rít lên đầy hiu quạnh.
Thất Noãn tự ôm lấy linh hồn mình, cô rũ mắt, không dám ngẩng đầu nhìn anh, còn anh thì lại nhìn cô chằm chằm, một giây cũng không rời, cứ như anh đang sợ, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút cô sẽ lại biến mất, lại không thấy đau nữa.
Phải thức khuya mới biết đêm dài, dài đến mức khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy gục ngã.
Nhưng cho dù mặt trời có xuất hiện cũng không thay đổi được gì, ta vẫn phải đối mặt với sự thật tàn khốc, gắng gượng mà sống tiếp, vờ như bản thân vẫn ổn.
Bên ngoài cửa kính, ánh sáng le lói bắt đầu xuất hiện, ánh dương dần lên cao, mặt trời xuất hiện chiếu sáng cho muôn loài, đem lại sự rộn ràng và tươi vui cho thành phố.
Nhưng cũng vào ngay lúc đó, Tống Ngạo chỉ vừa chớp mắt một cái thì đã không nhìn thấy cô đâu, biến mất ngay trước mặt của anh như một cơn gió thoảng.
Tống Ngạo hốt hoảng, anh vội vàng bước đến chỗ mà lúc nãy cô ngồi, chạm vào đó, nhưng, không hề có chút hơi ấm nào. Nhưng cũng đúng, linh hồn thì sao có hơi ấm được.
Anh cất tiếng gọi: "Thất Noãn! Cô lại trốn đâu rồi! Cô mau ra đây cho tôi!"
Tống Ngạo không nhìn thấy cô vì ban ngày dương khí quá nặng, một âm hồn như cô đương nhiên sẽ không thể xuất hiện trước mặt anh, nhưng thật ra cô vẫn ở đó, vẫn ở ngay bên cạnh anh.
Thất Noãn chạnh lòng, linh hồn cô run rẩy vì đau đớn, giọng nghẹn ngào: "Tống Ngạo! Em ở đây!"
Tống Ngạo dường như phát điên, anh như một cơn quái thú nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ, dáng vẻ vô cùng chật vật, anh hét lên: "Thất Noãn, cô mau ra đây cho tôi! Ai có cô trốn hả? Không phải cô thích giả ma giả quỷ lắm sao? Cô tưởng cô làm vậy thì tôi sẽ sợ cô sao? Nếu cô còn không xuất hiện, đừng trách tôi vô tình!"
Tống Ngạo bỗng hoá kẻ điên, anh tức giận muốn lật tung cả văn phong lên, đồ đạc trong phòng đều bị anh hất xuống đất, vỡ tan, âm thanh vang lên đầy tuyệt vọng.
Anh gào lên: "Nếu cô còn không xuất hiện, tôi sẽ kết hôn cùng Âu Nhã. Cô đừng cho rằng tôi không dám, cũng đừng tưởng là tôi sẽ luyến tiếc cô, kẻ như cô, sống không ai cần, chết cũng không ai nhớ đến. Tống Ngạo tôi sẽ không bao giờ đau buồn vì cô." Giọng anh nhỏ dần, đôi chân mềm nhũn không thể chống cự nổi nữa, anh ngồi bệch xuống đất, dựa vào bàn làm việc, đôi mắt không hiểu sao lại bị che mờ bởi hơi sương.
Bởi vậy người ta mới nói, lời khi tức giận không hề đáng tin chút nào. Chỉ khi nhìn vào dáng vẻ yếu đuối của anh lúc này ta mới có thể hiểu, anh vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai về cái chết của cô, rõ ràng là đau đến quặn thắt nhưng lại cố tỏ ra là một người đàn ông mạnh mẽ, mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục chống cự.
"Cô từng nói, cô ghét tôi, vì vậy nên mới cô mới không muốn ở bên cạnh tôi có đúng không?" Anh nhỏ giọng, tự hỏi bản thân, nhưng căn phòng lại vô cùng im ắng, không hề có tiếng đáp lại.
Thất Noãn ngồi bên cạnh anh, dịu dàng nhìn anh, trả lời câu hỏi của anh, mặc dù anh không thể nghe thấy lời cô: "Không phải em không muốn ở bên cạnh anh, là anh không muốn nhìn thấy em. Còn bây giờ..." Cô cười khẽ: "Không quan trọng nữa rồi, cho dù anh có thật sự kết hôn với Âu Nhã, thì em có thể làm gì chứ?"
Thật ra cô cũng không biết tại sao anh lại thành ra bộ dạng này, trước anh cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, trong mắt cô anh luôn là một người đàn ông hoàn hảo, quần áo chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng không mang chút tạp niệm. Còn người đàn ông trước mặt cô, thất tha thất thỉu, đôi mắt u buồn mệt mỏi, thậm chí còn có chút cảm giác nhu nhược, có lẽ là lần đầu tiên cô được nhìn thấy.
Lẽ nào... là có liên quan đến cô?
Sao có thể được chứ? Anh ghét cô như vậy, sao có thể đau lòng vì cô được? Chắc là do cô nghĩ nhiều rồi. Cho dù có cũng đơn giản là vì anh đang thương hại cô, thương hại cho đứa con còn chưa kịp thành hình của mình mà thôi. Có phải không?