Giờ ra chơi.
Chu Như Uyên và Nhã Nhi đi dạo dưới sân trường, bọn họ ngồi xuống một ghế đá dưới mái che. Một bạn nam đi qua vô tình làm đổ nước ngọt lên người Nhã Nhi, cô ấy giật mình, nhìn xuống váy. Chu Như Uyên tức giận đứng phắt dậy, nhìn bạn nam đó đi mà không thèm xin lỗi, dùng chân đá chai nước rỗng dưới đất trúng vào đầu bạn nam đó.
"Đổ nước lên người khác không thèm xin lỗi hả!?"
"Cô muốn gì?" Bạn nam đưa tay xoa đầu, quay lại nhìn cô và Nhã Nhi.
"À hoá ra là công tử lăng nhăng à! Đổ nước lên người khác mà không xin lỗi, cái mặt thì đẹp mà nhân cách thì..." Chu Như Uyên khoanh tay nhìn anh ta từ trên xuống dưới lắc đầu.
Cái tên "công tử lăng nhăng" cũng là cô tự đặt cho anh.
"Cô nói ai lăng nhăng?" Hàm Luân cáu gắt.
"Thôi bỏ đi Uyên Uyên." Nhã Nhi đưa tay níu lấy cánh tay cô.
"Sao bỏ được!? Hắn ta làm dơ váy cậu mà! Con trai gì kì vậy?" Chu Như Uyên tức giận liếc nhìn Hàm Luân.
"Thôi bỏ đi! Mình xin cậu đó!" Nhã Nhi cúi mặt, tay run run nắm chặt cánh tay cô.
"Nhã Nhi năn nỉ tôi bỏ qua đó." Cô nhận thấy trên bàn tay run run của Nhã Nhi dính vài giọt nước, càng lúc càng nhiều.
Chu Như Uyên đưa tay nắm chặt tay Nhã Nhi.
"Phiền phức!" Hàm Luân nhăn mặt quay lưng bỏ đi.
Cô liếc nhìn tên nam nhân kia thầm rủa trong lòng rồi dìu Nhã Nhi ngồi xuống ghế đá. Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Nhã Nhi:
"Sao cậu không để tớ dạy dỗ tên đó?"
"Chỉ là sơ ý thôi mà. Bỏ qua đi."
"Sơ ý? Tớ thấy là cố ý thì có! Nhã Nhi cậu vẫn còn tình cảm với hắn?" Chu Như Uyên cố định khuôn mặt Nhã Nhi nhìn đối diện với cô.
"Không có!" Nhã Nhi quay mặt ra chỗ khác, tránh đi ánh mắt của cô.
"Cậu không qua được mắt mình đâu! Cậu vẫn còn tình cảm... Nhã Nhi! Hắn ta chỉ đùa giỡn với cậu thôi, cậu hiểu không?" Nhã Nhi vẫn im lặng, Chu Như Uyên mất kiên nhẫn quát lớn.
Nhã Nhi không kìm được úp mặt vào hai bàn tay bật khóc. Chu Như Uyên đau lòng đưa tay ôm Nhã Nhi, tay kia vuốt ve lưng cô ấy an ủi.
"Mình luôn bên cạnh cậu mà."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Chu Gia.
Chu Như Uyên vừa ngồi vào bàn ăn, tay cầm đũa đang định gắp thức ăn thì Chu Minh Hào chặn lại:
"Con đưa đồ cho Nhã Nhi chưa?" Anh dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô.
"Ba yên tâm! Chuyện vào tay con là êm xuôi." Cô đưa tay ra hiệu cho anh.
"Có nói ba ra không?"
"Không đâu, con kín miệng lắm! Yên tâm!" Cô liền thả đũa xuống, lắc đầu, đưa hai ngón tay đặt chéo lên môi.
"Tốt! Tạm tin con!" Chu Minh Hào mới thả lỏng người, vui vẻ gắp thức ăn cho vào miệng.
Chu Như Uyên thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt ngực.
Trong lòng thầm cười nham hiểm.
Có mà giữ bí mật cho ba!