Chu Minh Hào chở cô vào cửa hàng Rosie là một thương hiệu váy lớn nhất thành phố, cô như bị thu hút bởi cách bài trí ở đây, đặc biệt là những chiếc đầm dạ hội lộng lẫy. Chu Như Uyên thích thú chọn cho mình ít nhất hai mươi chiếc váy mà cô thấy ưng ý rồi bảo nhân viên đem vào phòng thay đồ cho cô.
Năm phút sau.
"Ba! Con mặc thấy sao?" Cô mặc một chiếc váy voan màu hồng dài, cổ được khoét sâu xuống tận rốn.
"Không! Quá hở! Đổi" Chu Minh Hào lắc đầu, tay dơ ngón trỏ đưa qua đưa lại.
"Còn cái này sao ba?" Cô thay một chiếc váy màu xanh dương ngắn tới đầu gối, hở vai, cổ cũng được khoét sâu nhưng đỡ hơn chỉ lộ nửa bầu ngực.
"Không!"
"..."
"..."
"Cái này sao?"
"Cái này kín quá sao khoe được làn da của con."
"Ba! Hở quá cũng nói, kín cũng nói! Sao mới vừa ý ba?" Chu Như Uyên mệt mỏi thở dài, híp mắt nhìn anh.
"Ba hả? Ba thích hở vừa thôi không lố quá!" Chu Minh Hào nghiêng đầu, tay gãi cằm suy nghĩ.
"Bộ đây đúng ý ba nè." Cô mặc chiếc váy đỏ dài xẻ tà, phần trên là kiểu ống làm lộ xương quai xanh quyến rũ.
"Ưmm..." Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, lưỡng lự.
"Con chốt bộ này rồi! Không đổi đâu!" Cô bĩu môi.
"Con thích thì ba mua."
Chu Như Uyên thay chiếc váy ra, đem đến quầy tính tiền, mắt cô nhìn xung quanh không thấy Chu Minh Hào đâu? Lát sau anh mới ra, trên tay còn cầm theo chiếc váy khác.
"Ủa váy này mua cho ai vậy?" Cô tò mò hỏi, mắt ngắm nghía bộ váy anh cầm.
"Lát rồi biết! Tính tiền!" Anh để chiếc váy trên quầy, móc trong ví ra chiếc thẻ Vip vàng đưa cho cô nhân viên.
Trên xe, anh cầm túi đồ đưa cho cô.
"C... Con đưa cái này cho Nhã Nhi, đừng nói ba mua, mắc công cô bé ngại." Chu Minh Hào ngượng ngùng nói.
"Mua cho Nhã Nhi? Con nghi rồi! Ba yên tâm, mai con sẽ đưa tận tay cậu ấy." Chu Như Uyên nở nụ cười nham hiểm nhìn anh, giọng điệu có vài phần trêu chọc.
Anh cảm thấy một mùi nguy hiểm trong câu nói của cô, ớn lạnh, tay lái xe đi nhanh.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trường học.
"Nhã Nhi! Tặng cậu nè!" Chu Như Uyên cầm túi đồ đưa cho Nhã Nhi.
"Cái gì vậy?" Nhã Nhi tò mò nhìn cô.
"Đầm dự tiệc! Sinh nhật tớ cậu nhớ mặc đấy."
"Thôi tớ không nhận đâu! Váy đây đắt lắm!" Nhã Nhi nhìn tên thương hiệu được in trên túi giấy, bất ngờ. Tuy nhà cô không phải giàu như những nhà giàu khác ở trường nhưng cũng gọi là khá giả. Nhã Nhi ít nhiều gì cũng biết đến thương hiệu này.
"Cậu nhận đi! Tớ không nói là ba tớ tặng đâu?" Cô đảo mắt sang hướng khác.
"Ba cậu sao? Vậy mình càng ngại nữa! Mình không nhận đâu!" Nhã Nhi đẩy túi giấy qua cho cô.
"Cậu không nhận là ba sẽ..." Cô đưa bàn tay ngang qua cổ mình.
"Thôi! Mình ngại lắm!"
"Cậu không lấy là mình tiêu đó! Năn nỉ!" Chu Như Uyên chấp hai tay vào nhau, khuôn mặt tỏ ra đáng thương. Cô nhét túi đồ vào tay Nhã Nhi.
"Được rồi! Cho mình gửi lời cảm ơn ba cậu!" Nhã Nhi đành cầm lấy túi đồ.
"Cậu là tốt nhất!" Cô vui mừng ôm chầm lấy Nhã Nhi.
"Mà cậu đừng nói với ba tớ là tớ nói cho
cậu biết nha." Cô thì thầm nhỏ vào tai Nhã Nhi.
"Ô kê." Nhã Nhi đưa tay ra hiệu.