Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 168




Edit: Phạmnhi



Cảnh Vân Chiêu nhìn xuống cô ta, dưới ánh mắt oán hận của Kiều Hồng Diệp mở miệng bảo Đường Tử Hoa vào phòng cô, bắt mạch và chữa trị cho cậu.

Chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng hét chói tai tê tâm liệt phế của Kiều Hồng Diệp, âm thanh điên cuồng, làm trẻ em bên trong toà nhà sợ hãi khóc lớn, Tô Sở hung ác trợn mắt nhìn cô ta một cái, mở miệng hù dọa nói: "Tôi muốn báo chú cảnh sát cô ở đây!"

Một giây kế tiếp, Kiều Hồng Diệp nhếch nhác chạy đi.

Cô ta nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu gửi nhắn tin, nhưng cô ta không biết nội dung Cảnh Vân Chiêu nhắn, không biết gửi tin nhắn cho ai, vì vậy cô thậm chí không chắc chắn Cảnh Vân Chiêu đã thực sự báo cảnh sát hay không.

Nên lúc này, cô ta vừa sợ vừa lo, nhưng không biết phải làm sao.

Chạy trốn? Trên người cô ta không có tiền mà lại nhỏ tuổi, chạy ra khỏi huyện Hoa Ninh, những gì còn lại cho cô ta chưa chắc là con đường tươi sáng!

Tìm Tào Hành? Kiều Hồng Diệp lại lắc đầu, nhưng tuyệt đối không thể, đến lúc đó hội của Tào Hành cảnh giác, một khi như vậy hai người sẽ bị bắt, cô ta sẽ không có cơ hội biện hộ cho bản thân, nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Hồng Diệp quay trở về trường học, hy vọng Cảnh Vân Chiêu chỉ hù dọa cô ta.

Hơn mười giờ đêm, Kiều Hồng Diệp mới trở về kí túc xá, các nữ sinh trong phòng đương nhiên chán ghét cô ta đến cực điểm, nhưng Kiều Hồng Diệp không quan tâm ý nghĩ của những người này nữa, một mình trằn trọc trở mình.

Nửa đêm, bên trong kí túc xá các nữ sinh bị tiếng gõ cửa đánh thức, thầy giáo phối hợp với một đám cảnh sát, trước mắt mọi người, bắt Kiều Hồng Diệp đi.

Những thầy giáo này vì thực hiện chức trách tự nhiên cũng phải hỏi rõ ràng tình huống, hỏi thăm một chút, khiếp sợ đến cực điểm.

Chờ đến sáng, trong trường học đã lan truyền ra khắp trường, làm chủ nhiệm lớp Kiều Hồng Diệp, chủ nhiệm Tề vô cùng đau lòng.

Hắn dạy học sinh mấy chục năm trời, cho tới bây giờ sẽ không ai là tội phạm khi hắn còn nhậm chức, huống chi còn là một nữ sinh nhìn bề ngoài rất dịu dàng đoan trang! Hơn nữa, thành tích của Kiều Hồng Diệp vốn là không có tư cách vào lớp một, là một người bạn chơi với con gái mình mà nhà họ Hà là nhà đầu tư suy nghĩ kéo đến lớp một!

Khi đó hắn nghĩ nữ sinh này trong quá khứ thành tích không tệ, lúc này mới phá lệ tiếp nhận, ai biết hiện tại lại phá hủy danh tiếng tốt bao nhiêu năm của hắn, danh tiếng tốt!

Bị bắt cùng với Kiều Hồng Diệp còn có Tào Hành đang thuê phòng bên trong, khi Tào Hành "Vào tù lần nữa" thì quả nhiên lại bị kiều Hồng Diệp lật lọng, kiều Hồng Diệp bày tỏ từ đầu tới cuối mình bị Tào Hành uy hiếp, phát huy sở trường diễn xuất của của cô ta, làm Tào Hành oan uổng nhân thần cộng phẫn (người và thần đều phẫn nộ).

Lần này tội danh rất lớn.

Hà Gia Tư làm người bị hại, dĩ nhiên cũng bị gọi đến.

Hơn nữa Hà Gia Tư và Kiều Hồng Diệp đều là người chưa thành niên, nhất là Kiều Hồng Diệp, thậm chí chưa tới mười sáu tuổi, cưỡng bức con gái nhà lành, bắt chẹt, Tào Hành lần này đã làm chuyện lớn.

Chờ vụ án được xử lý hoàn tất, đã là hơn một tháng sau, quả nhiên Kiều Hồng Diệp tự động nghỉ học.

Cửa sân trường, xe của nhà họ Hà đã chờ thật lâu, chẳng qua không giống trước kia, đổi một người tài xế bình thường, xe không xa hoa như trước, dù sao bây giờ cô ta đã không còn tư cách gả vào nhà họ Đường, nhà họ Hà trong lòng thật không thoải mái, dù sao ít nhiều cũng thay đổi cách đối đãi.

"Kiều Hồng Diệp, cô đúng là giỏi lắm!" Hà Gia Tư trước khi rời khỏi trường nhìn Kiều Hồng Diệp, trong mắt nồng đậm ý hận.

Trải qua mấy ngày bị tra tấn, Kiều Hồng Diệp giống như một cái xác không hồn, trên mặt trên người đều là vết thương, toàn bộ đều do Kiều Uý Dân ban tặng, mà thái độ của Kiều Uý Dân hoàn toàn phụ thuộc vào vị đại tiểu thư nhà họ Hà.

"Hà Gia Tư, tôi thừa nhận tôi có lỗi với cô, thế nhưng cô cho rằng tôi gửi ảnh đến cục cảnh sát sao? Tôi sẽ không ngu ngốc hố mình như vậy, đều là Cảnh Vân Chiêu làm, đáng thương, tôi cũng thôi đi, nhưng cô là thiên kim tiểu thư trên mọi người thế mà không đấu lại một đứa con hoang, giống như chó nhà có tang chạy về Ninh thị, thật là đáng buồn!" Kiều Hồng Diệp mặt lạnh lùng, cũng lười làm ra vẻ.