Nàng là Cảnh Vân Chiêu, là người con gái có số phận bất hạnh, cơ cực. Tại sao trong cái xã hội ấy người con gái xinh đẹp thì nhất định phải chịu bất hạnh? Không muốn cam chịu thêm nữa nàng nhất định phải thay đổi số phận thảm thương của mình, thay đổi cơn ác mộng kinh hoàng đó. Nàng là đứa trẻ mồ côi được mẹ nuôi Diệp Cầm đưa về nuôi nấng, bà ta đối xử với nàng không tệ trừ khi nàng không tranh giành với hai đứa con của bà ta. Nhưng chồng bà ta thì ngược lại, bố dượng của nàng Kiều Úy Dân. Chỉ cần thấy bóng của ông ta thôi là nàng đã căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, máu huyết trong người nóng lên.
Diệp Cầm qua đời, cô thành đứa con hoang, Kiều Úy Dân là người đàn ông đê tiện, dâm dục không có vợ liền đem cô ra thành công cụ thỏa mãn dục vọng trong người hắn, khi đó nàng còn nhỏ lại nhát gan không thể làm gì được chỉ có thể để hắn làm càn. Trong một lần không thể chịu đựng nổi nữa nàng đã lỡ tay giết chết hắn, đó là tự vệ chính đáng vậy mà bị con gái hắn ta đổi trắng thay đen đẩy nàng vào nơi lao tù đen tối. Số phận nàng thật thảm thương, uất ức không gì có thể diễn tả nổi.